Triệu Thanh Hà cũng thật không ngờ, lại gặp phải Hồng Kim Phượng ở chỗ này.
Không khỏi nhíu mày, cô thật sự nghĩ không thông, bản thân có khúc mắc gì với Hồng Kim Phượng sao.
Thời đại học hai người là bạn cùng phòng trong cùng một ký túc xá, quan hệ của cô và Hồng Kim Phượng rất tốt, là bạn thân khắng khít.
Sau đó Hồng Kim Phượng ra nước ngoài du học, thì không liên lạc được nữa.
Mấy tháng trước, trong buổi dạ hội từ thiện tổ chức ở thành phố Hà Châu, cô và Hồng Kim Phượng có tình cờ gặp nhau.
Cô cho rằng nhiều năm không gặp, mặc dù quan hệ không tiến thêm một bước, nhưng năm đó tình nghĩa bạn thân cùng ký túc xá vẫn còn, cũng không nghĩ tới Triệu Thanh Hà đối tốt với Hồng Kim Phượng nhưng toàn bị cô ta hắt hủi, còn bị Hồng Kim Phượng châm chọc khiêu khích.
Thậm chí, Hồng Kim Phượng còn muốn một chân đạp Triệu Thanh Hà trước mặt Vương Bác Thần, không nghĩ tới lấy đá đập chân mình, bị Bạch Liên Thành hung hăng dạy dỗ một trận, xem như tự làm tự chịu.
Không nghĩ tới Hồng Kim Phượng vẫn ngựa quen đường cũ, gặp phải Triệu Thanh Hà ở nơi này, lại bắt đầu kiêu ngạo.
“Hồng Kim Phượng, tôi không đắc tội gì với cô chứ?”
Triệu Thanh Hà lười phản ứng với Hồng Kim Phượng, dù sao cũng là cùng một ký túc xá đi ra, bạn thân thời đại học, cô cũng không muốn làm chuyện tuyệt tình.
Nhưng Hồng Kim Phượng lại không nghĩ như vậy, cứ giống như Triệu Thanh Hà và Vương Bắc Thần giết cả nhà cô ta vậy, hung tợn nói: "Tiện nhân, hôm nay dẫn theo người chồng phế vật của cô, có phải đến lừa ăn lừa uống không? Lần trước ở Hà Châu ỷ vào việc quen biết với Bạch Liên Thành, đánh tôi phải không? Hôm nay tôi sẽ khiến hai người ăn nuốt không trôi!"
Ichiro Miyamoto ở một bên không vui nhìn Hồng Kim Phượng, nghĩ thầm bản thân thật vất vả mới gặp được Vương đại sư, còn chưa kịp lãnh giáo thư pháp, lại bị cô ta quấy rối.
Tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Cô gái này, mời cô chú ý từ ngữ của cô một chút, tôn trọng một chút! Vương Liêu và bà Vương, là khách quý của tôi, cô không tôn trọng bọn họ chính là không tôn trọng tôi! Mặc dù tôi là người nước J, nhưng tôi cũng biết rõ nước R là một đất nước lễ nghi, cô thân là người của nước R, sao có thể không lễ phép như vậy, ngay cả một người nước ngoài như tôi cũng không bằng!"
Hồng Kim Phượng cũng không biết Ichiro Miyamoto, kiêu ngạo ương ngạnh nói: "Lão già kia, ông là cái thá gì, mà cũng dám ở trước mặt tôi khoa tay múa chân? Tôi du học nước A trở về, thẻ xanh nước A của tôi sắp được cấp rồi, bây giờ tôi sắp trở thành người nước A! Mẹ nó ông đừng đừng có đặt tôi với bọn người nước R đê tiện này chung một chỗ !"
Nói xong, Hồng Kim Phượng đột nhiên tát một cái vào mặt Ichiro Miyamoto!
Một cái tát này, khiến cho Ichiro Miyamoto sửng sốt.
Ông ta là đệ nhất đại sư thư pháp của nước R, hơn nữa quan hệ với giới thư pháp của nước R cũng rất tốt, bây giờ lại bị một tên bán nước không biết tôn trọng người lớn đánh cho!
“Hồng Kim Phượng, cô có biết xấu hổ hay không, ông lão này đã bao nhiêu tuổi rồi, cô lại còn động tay đánh ông ta!”
Lại bị Vương Bác Thần trở tay tát vào mặt, đánh cho Hồng Kim Phượng quỳ rạp trên mặt đất.
“Ông xã, đánh hay lắm!”
Triệu Thanh Hà tức giận nói: "Hồng Kim Phượng, cô đi đến nơi nào ở đó là tự do của cô tôi quản không được, nhưng cô vì một cái thẻ xanh ngay cả tổ tông cũng không cần, tôi khá khinh bỉ cô đấy! Ngay cả Tổ quốc mà cô cũng coi không ra gì, lại đi quỳ liếm những người nước ngoài kia của cô, cô cho rằng bọn họ sẽ coi trọng cô sao?”
“Hồng Kim Phượng, tôi tặng cô một câu: Biết tôn trọng người, người tôn trọng mình; Tự nhục người, người sẽ nhục lại!”