Bạch Lĩnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, loại người như ông ta, so với người bình thường càng tiếc mạng hơn!
Tôn Thế mà ông ta bỏ ra một số tiền lớn mời tới, không ngờ lại bại dưới tay Vương Bác Thần!
Tôn Thế chính là tông sư của Bát Cực Quyền!
Ông ta tận mắt nhìn thấy, Tôn Thế vung Thiết Sơn Kháo một cái, trụ xi măng một mét vuông đều vỡ nát!
Nhưng Tôn Thế vẫn bại!
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!
Đây là thực lực gì vậy?
Đại tông sư sao?
Chỉ có đại tông sư, mới có thể dễ dàng nghiền ép Tôn Thế như thế!
“Cậu, cậu muốn làm cái gì!”
Bạch Lĩnh sợ tới mức ném luôn đứa con trai trong lòng xuống đất.
Bốp!
Vương Bác Thần cũng không giải thích gì, trực tiếp tát vào mặt Bạch Lĩnh.
“Cậu, cậu dám đánh…”
Bạch Lĩnh theo bản năng che mặt.
Bốp!
Vương Bác Thần tát một cái vào phía bên mặt còn lại.
Bạch Lĩnh vẫn mạnh miệng nói: "Tên súc sinh…"
Lời còn chưa dứt, Vương Bác Thần lại tát vào mặt Bạch Lĩnh.
“Tôi…”
Bốp bốp bốp bốp…
Liên tiếp chín cái bạt tai, mạnh mẽ tát vào mặt Bạch Lĩnh, người chung quanh đều sợ đến choáng váng.
Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Lĩnh, một trong ba đại quyền lực nhất Ma Đô, bị người ta tát trước mặt mọi người!
“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!”
Bạch Lĩnh quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
“Cho nên, tát ông có vấn đề gì không?”
Vương Bác Thần lạnh lùng hỏi
“Không, không có vấn đề gì.”
Bạch Lĩnh hai tay ôm mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Còn ai nữa? Không phục, cứ việc tiến lên."
Vương Bắc Thần quét mắt một vòng, những người bị ánh mắt của anh đảo qua, vội vàng quay đầu đi!
Đây là một sát tinh!
Đây là một con rồng qua sông!
Ngay cả loại rắn độc như Bạch Lĩnh cũng bị phế bỏ!
"Cậu, cậu tên là gì? Từ giờ trở đi, Bát Cực Môn tôi, quyết sống chết với cậu!"
Tôn Thế rốt cục thở ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Bắc Thần trực tiếp một chân giẫm lên hai chân Tôn Thế, mọi người chỉ nghe được một trận thanh âm xương cốt gãy nát làm người ta sởn hết cả gai ốc, lập tức nhìn thấy Tôn Thế đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo lại một chỗ.
“Ông, còn chưa có tư cách đó đâu!”
Nói xong, Vương Bắc Thần nhẹ nhàng cầm tay Triệu Thanh Hà, trực tiếp đi vào trong sảnh.
Mãi đến khi Vương Bác Thần cùng với Triệu Thanh Hà biến mất, những người này mới dám mở miệng nói chuyện, kêu gào nói: “Mẹ nó, quá điên cuồng, là khinh Ma Đô ta không còn người nữa hay sao?”
“Thằng nhóc hoang dại này từ đâu tới, dám tới nơi này giương oai, quá coi trời bằng vung!”
“Khẩu khí ác như này, ông đây nuốt không trôi! Sau này mặt mũi Ma Đô chúng ta, để ở chỗ nào!”
“Gọi người, giết hắn!”
“Bạch tổng, ông cho ý kiến đi!”
“Tôn tông sư, gọi điện thoại cho sư môn ngài, không tin không giết được cậu ta!”
Hai người Bạch Lĩnh và Tôn Thế, ánh mắt âm trầm, không nói gì, bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!
Một người là gia chủ nhà họ Bạch, một trong ba gia thế quyền lực nhất Ma Đô, một người là đệ nhất tông sư Bát Cực Quyền ở Ma Đô.
Dù cho có chết, cũng không thể để mất mặt như vậy!
Lần lượt từng người một đều gọi điện thoại kêu người.
Lúc này, Triệu Thanh Hà cùng với Vương Bác Thần đã tiến vào trong sảnh.
Triệu Thanh Hà sửng sốt,"Liêu" là xưng hô tôn kính nhất trong từ của nước J, ông lão người nước J này vừa nhìn đã biết khí chất không tầm thường, không phải người bình thường, sao lại dùng cách xưng hô tôn kính nhất với Bác Thần?
"Ai ya, Triệu Thanh Hà, không nghĩ tới lại ở nơi này gặp phải tiện nhân cô, lần trước còn chưa tính sổ xong đâu! Không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này đụng phải cô! Hôm nay, cô cùng tên bất lực này, ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!"
Vương Bác Thần còn chưa kịp biết rõ ràng ông lão người nước J này là ai, chợt nghe một giọng nói vô cùng ác độc vang lên.
Không ngờ là Hồng Kim Phượng!