Từ xa truyền tới một tiếng quát giận dữ, khiến Vương Kinh Hồng nhíu mày, nhìn sang bên đó.
Trong lòng đám người Bắc Vinh Long lập tức muốn mắng người rồi, muốn giết một tên Vương Bác Thần, tại sao cứ xuất hiện biến cố thế!
Giờ lại là ai tới?
Mẹ kiếp, Vương Bác Thần rốt cuộc quen biết bao nhiêu người vậy!
“Ra tay với thần chủ? Thần chủ ở đây sao?”
“Chuyện này không thể nào, thần chủ tới từ khi nào? Nếu thần chủ ở đây, sao lại xuất hiện chuyện như này!”
Có người nghi hoặc không thôi, dù sao chưa ai từng thấy diện mạo thật của thần chủ.
Bọn họ cũng muốn biết, thần chủ rốt cuộc trông như nào. Có điều ở trong suy đoán của bọn họ, thần chủ chắc trong khoảng 35 đến 45 tuổi.
Nhưng ở đây người phù hợp với độ tuổi này, mọi người cơ bản đều biết.
“Lẽ nào điều mà kẻ đó nói là Vương Bác Thần? Chuyện này không thể nào!”
“Nói năng linh tinh, Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ, cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Có thể vào độ tuổi này có thực lực cấp bậc chiến thần, đã là trăm năm khó gặp, sao có thể là thần chủ chứ? Ông coi võ đạo là cái gì?”
“Người đến là thủ tướng Nguyễn và bộ trưởng Võ bộ – Quách Đỉnh!
“Hai người sao lại tới rồi?”
Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh xuyên qua đám đông, đi tới, sắc mặt rất khó coi, lập tức khiến không ít quan viên ở đây thắt tim.
Hai người này tại sao lại tới đây?
Bọn họ không phải là vì tránh hiềm nghi, không qua lại với nhà họ Vương hay sao? Hôm nay đây là ngọn gió nào thổi hai người này tới?
Trong lòng mọi người rất nghi hoặc, chuyện này ngày hôm nay càng trở nên mù mịt rồi.
“Thủ tướng Nguyễn, bộ trưởng Quách, hai vị tới hàn xá không đón tiếp được từ xa, xin hãy lượng thứ.”
Tuy cục diện bây giờ đã tới mức giương cung phạt kiếm, nhưng Vương Kinh Hồng vẫn khách sáo hàn huyên với hai người.
Nguyễn Văn Việt mở lời trước, cười lạnh nói: “Vương Kinh Hồng, nhà họ Vương các người tập kết nhiều người như vậy, là muốn làm gì? Gần một vạn đại quân tập kết ở đây, nhà họ Vương là có ý gì? Muốn tạo phản sao?”
Trong lòng Vương Kinh Hồng siết lại, nhưng ngoài mặt không có bao nhiêu lo lắng, nói: “Nghiệt chủng Vương Bác Thần này đã giết tới nhà họ Vương rồi, lẽ nào không cho phép nhà tôi tự vệ sao? Thủ tướng Nguyễn, bộ trưởng Quách, tôi lại muốn hỏi hai vị là có ý gì? Thiên hạ của nước R có một nửa là do ba tôi đánh ra, ông cũng có tư cách nói tôi tạo phản sao?”
“Được rồi, nếu đến cũng đến rồi, vậy thì xem nhà họ Vương tôi hôm nay thanh lý môn hộ đi. Bất luận hai vị hôm nay có mục đích gì tới đây, Vương Bác Thần, các vị không bảo vệ được!”
Không áp chế được!
Cho dù là Quách Đỉnh bộ trưởng của Bộ binh nước R, Nguyễn Văn Việt thủ tướng của nước R, cũng vẫn không áp chế được Vương Kinh Hồng!
Đây chính là chỗ đáng sợ của nhà họ Vương!
Hai người này, có ai không phải là dưới một người trên vạn người chứ?
Nhưng hiện nay, Vương Kinh Hồng không hề nể mặt bọn họ!
Quách Đỉnh trầm giọng nói: “Ông cụ Vương, lẽ nào ông không nghĩ, chuyện này ngộ nhỡ nhà họ Vương các người không gánh nổi sao!”
“Không gánh nổi ư?”
Vương Kinh Hồng bật cười, nhìn sang Vương Bác Thần, lạnh nhạt nói: “Chỉ dựa vào một đứa con riêng như này ư? Nhà họ Vương tôi vẫn không có chuyện gì không gánh nổi! Hai vị, nói đủ rồi thì tránh ra, nhà họ Vương tôi muốn thanh lý môn hộ, ai cũng không ngăn cản được!”
Nguyễn Văn Việt nhìn chằm chằm Vương Kinh Hồng nói: “Đây là vì tốt cho nhà họ Vương các người!”
Vương Kinh Hồng khinh thường nói: “Uy hiếp nhà họ Vương tôi sao? Nguyễn Văn Việt, tuy ông là thủ tướng, nhưng vẫn không đủ tư cách! Động thủ!”
Rắc rắc rắc!
Vô số khẩu súng nhắm vào Vương Bác Thần.
Trần Tiểu Băng bị dọa tới mức mềm nhũn ở trên đất, bị mấy trăm khẩu súng chĩa vào, ai có thể sống được?
“Lần này thật sự xong đời rồi!”
Bạch Liên Thành túm chặt cánh tay của Tôn Đào, bởi vì ông ta sợ mình sẽ bị dọa ngất.
Vương Kinh Hồng tức quá hóa cười: “Vậy sao? Vậy tôi ngược lại muốn thử xem, một đứa con riêng rốt cuộc uy hiếp nhà họ Vương tôi như nào! Giết!”
“Vương Kinh Hồng, ông thật sự muốn khăng khăng làm theo ý mình sao?”
Vào lúc này, một giọng nói vô cùng uy nghiêm xuất hiện.
Một chiếc xe dành riêng cho quốc chủ chạy vào trang viên của nhà họ Vương.