Hồ Võ, Lưu Niên, Bao Chiến và Trần Trung là thành viên quan trọng trong Binh bộ, là tồn tại tay nắm binh quyền.
Có quan hệ phức tạp với nhà họ Vương, còn có lợi ích dính tới hào môn.
Tuy Hồ Quốc Trụ là chiến thần, nhưng những người này liên hợp lại ông ta cũng đau đầu, nếu giết hết còn đơn giản, nhưng những người này không thể giết!
Hồ Quốc Trụ tức quá hóa cười, nói: “Các người từng nghĩ tới hậu quả khi làm như vậy chưa? Các người chưa từng nghĩ, ngộ nhỡ người mà các người muốn đối đầu, các người không đối phó nổi hay sao? Các người là đang tìm chết!!”
“Chỉ bằng cậu ta sao? Bọn họ không đối phó nổi ư?”
Đại tướng quân cấp năm sao Hồ Võ cười rất tùy tiện: “Chiến thần Quốc Trụ, tôi biết Vương Bác Thần sở hữu thực lực cấp bậc chiến thần, tôi cũng biết ông bảo vệ cậu ta, chẳng qua chỉ là để nước R phái ra một vị chiến thần tới nữa mà thôi. Nhưng rất xin lỗi, ai cũng có thể biết đứa con riêng Vương Bác Thần này không được rồi. Hôm nay cậu ta không chỉ giẫm lên mặt mũi của nhà họ Vương, mà là mặt mũi của tất cả chúng tôi.”
Bao Chiến nói: “Chiến thần Quốc Trụ, vẫn là đừng nhúng tay vào, chúng tôi buộc phải giết Vương Bác Thần, Vương lão chiến thần không thể sỉ nhục.”
Người của năm đại gia tộc thế phiệt và hai đại thế gia, lúc này ngược lại duy trì yên lặng, không nhúng tay vào nữa.
Người của nhà họ Trương ở Đông Bắc lạnh lùng nói: “Chiến thần Quốc Trụ, có vài chuyện ông không quản được. Vương Bác Thần buộc phải chết, nếu không mặt mũi của năm đại gia tộc thế phiệt chúng tôi biết để vào đâu? Ở trước mặt chúng tôi, đạo náo nhà họ Vương, đây là đang cười nhạo năm đại gia tộc thế phiệt chúng tôi yếu ớt vô năng?”
Người của hai đại thế gia cười khẽ: “Vương Bác Thần sống hay chết chúng tôi không quản, nhưng Vương Hạo không thể chết.”
Có thái độ rõ ràng của năm đại gia tộc thế phiệt và hai đại thế gia, đám người Hồ Võ và Lưu Niên hoàn toàn không để tâm Hồ Quốc Trụ nữa.
Tuy chiến thần lợi hại, nhưng Hồ Quốc Trụ không thể ra tay giết người, bọn họ căn bản không sợ. Chuyện trong nước nước R, không phải là chuyện bạn có thực lực chiến thần thì có thể giải quyết được.
Giữa các gia tộc có quan hệ rất phức tạp, kết thành một tấm lưới rất lớn, một vị chiến thần căn bản không thể lay động loại lưới khổng lồ này.
Hồ Quốc Trụ đối mặt với thế lực như này, cũng có chút cảm giác lực bất tòng tâm. Năm đó quốc chủ bảo Vương Bác Thần thành lập Thần Thiên Các chính là để thoát khỏi sự ràng buộc của những gia tộc này, không chịu ảnh hưởng của tấm lưới này nữa.
Ông ta bình tĩnh nói: “Giọng điệu của các người lớn như vậy, không sợ ăn không được còn rụng răng hay sao?”
Vương Kinh Hồng lạnh giọng nói: “Chiến thần Quốc Trụ, kính cậu là chiến thần, cho nên lão phu mới khách sáo với cậu như vậy. Nếu cậu còn dám nói năng bừa bãi, đừng trách nhà họ Vương tôi ra tay với cậu. Tuy chiến thần rất mạnh, nhưng đối với nhà họ Vương tôi mà nói không tính là gì. Đừng quên, vị chiến thần đầu tiên của nước R, là ba của tôi, các người ít nhiều cũng từng nhận ân trạch của ba tôi.”
Hồ Quốc Trụ cười lạnh nhạt, trong lòng lại vô cùng chua xót.
Sự ảnh hưởng của Vương lão chiến thần quá lớn rồi.
Lớn tới mức khiến quốc chủ cũng nảy sinh sự sợ hãi, cho nên mới kêu Vương Bác Thần thành lập Thần Thiên Các.
Ông ta cố nhịn cơn đau, liều mạng nháy mắt ra hiệu cho những người khác, nhưng không một ai có thể hiểu được ý của ông ta.
Vương Kinh Hồng phớt lờ Trình Lâm, nói với Vương Bác Thần: “Tiểu súc sinh, cậu thật sự muốn vì sự thống khoái nhất thời, hại chết cả nhà của cậu sao? Tôi đếm đến ba, nếu cậu không thả, tôi sẽ lập tức cho người bắt vợ và mẹ vợ của cậu tới đây. Bây giờ thả người, cũng chỉ là chết một mình cậu, lệnh cấm của thần chủ không phải ai cũng có thể làm trái.”
“Vương Kinh Hồng, các ông thật to gan, dám ra tay với thần chủ!”
Vào lúc này, đột nhiên một tiếng quát lạnh vang lên.