“Mấy người là ai, thả tôi ra, tôi muốn gặp mẹ, tôi muốn gặp ba, huhuhu, mấy người là người xấu.”
Trên một chiếc máy bay trực thăng, Dao Dao khóc lóc vùng vẫy, há miệng cắn người bên cạnh.
“Ui cha, tiểu dã chủng, mày lại dám cắn tao.”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh giận đến tím mặt, đưa tay đánh vào mặt Dao Dao, hung tợn mắng: “Câm miệng lại cho ông đây, nếu không thì tao sẽ ném mày ra khỏi máy bay đó.”
Gương mặt trắng nõn của Dao Dao liền xuất hiện một dấu bàn tay rất rõ ràng, cô bé bị dọa sợ không dám khóc nữa, cứ thút thít nói: “Mấy người đều là người xấu, ba tôi sẽ đến cứu tôi, ba tôi sẽ báo thù cho tôi, sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Chan chát!
Người đàn ông trung niên lại đánh vào mặt Dao Dao thêm hai cái khiến Dao Dao té ngã xuống đất, cái trán đập vào mặt bàn trước mặt, lập tức bầm tím một mảng, nhưng mà lại không dám khóc, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, trông vô cùng đáng thương.
“Tiểu dã chủng, mày còn trông cậy vào ba mày đến cứu mày à, cái mạng nó sắp không giữ được nữa kìa kìa.”
Người đàn ông trung niên cười lạnh, đối mặt với một đứa con nít chưa đầy bốn tuổi, ông ta không hề có tình người.
Một tên khác có vết sẹo ở trên mặt trông càng dữ tợn hơn lại nói: “Lão Đường, đừng có đánh chết, còn phải dùng máu của tiểu dã chủng này để cứu cậu chủ, nếu như nó chết rồi thì chủ mẫu sẽ không bỏ qua cho hai chúng ta đâu.”
Lão Đường không thèm để ý chút nào: “Chết thì cứ chết thôi, chết một tiểu dã chủng còn có đứa con riêng là Vương Bác Thần kia mà, máu của nó cũng có thể cứu cậu chủ.”
Tên mặt sẹo cười nói: “Đúng ha, cũng không biết là chủ mẫu nghĩ cái gì, sao lại không cho chúng ta trực tiếp bắt cái thằng con riêng kia về.”
Lão Đường đổ ly cà phê nóng hổi ở trong tay lên trên người Dao Dao.
“A!”
Dao Dao bị đau kêu thảm thiết tiếng kêu thê thảm, không giống như là tiếng người, trên người liền xuất hiện vết bỏng, máu thịt trộn lẫn.
“Súc sinh, mày ngậm miệng lại cho ông.”
Lão Đường đạp Dao Dao ra ngoài đâm vào thân máy bay, Dao Dao bị cái đạp này làm cho ngất xỉu.
“Ông còn không biết thủ đoạn của chủ mẫu nữa à? Chủ mẫu muốn hành hạ hai ba con này cho đến chết, không tin thì ông xem xem, chủ mẫu sẽ còn ra tay với người nhà của Vương Bác Thần, chủ mẫu muốn để Vương Bác Thần tận mắt chứng kiến người nhà của nó chết trước mặt nó.”
Tên mặt sẹo nghĩ đến thủ đoạn của chủ mẫu, không khỏi run lẩy bẩy, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
Mà lúc này.
Ở thành phố Hà Châu.
Vương Bác Thần ngồi trong văn phòng, sắc mặt âm trầm, một câu cũng không nói, nhưng đôi mắt vằn vện tia máu cùng nắm đấm siết chặt đang nổi đầy gân xanh của anh đã bộc lộ sự phẫn nộ trong lòng anh.
Giờ phút này, một Vương Bác Thần luôn nắm chắc phần thắng trong tay, lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng, cảm nhận được bất lực.
Con gái đã bị bắt ba tiếng đồng hồ, nhưng mà đến bây giờ vẫn không có bất cứ manh mối nào.
Tất cả các camera đều không có bóng dáng của hai người kia.
Bên phía trường học đã bị khống chế chặt chẽ, nhưng lại không có bất cứ tin tức gì có tác dụng.
Đối phương thấp nhất là võ tông, muốn tránh khỏi camera là chuyện rất dễ dàng.
Hơn nữa, đồng thời điều động hai võ tông có năng lực mạnh như thế, chắc chắn không phải là người đơn giản, tất nhiên đã có âm mưu từ trước.
Rốt cuộc là ai!
“Vương Bác Thần, mày có sức chiến đấu mạnh nhất trên thế giới làm cái gì? Một mình trấn giữ đương thời làm cái gì? Ngay cả con gái của mày mà cũng không thể bảo vệ tốt, mày có xứng đáng làm ba không hả?”
Vương Bác Thần tự tát thật mạnh vào mặt mình, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống con người.
“Thần chủ, có manh mối rồi.”
Tư Lam lao vào như điên.