CHƯƠNG 40
Vào khoảnh khắc Lý Kiệu giơ tay ra, Vương Bác Thần đã đá vào đầu gối của Lý Kiệu.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc đầu gối của Lý Kiệu đã cong về phía sau một cách quái dị, quỳ gối trước linh vị của mẹ Vương Bác Thần.
Những người nhà họ Lý còn lại đều há hốc mồm.
Sự im lặng đến chết người.
Không ai ngờ Vương Bác Thần lại dám ra tay.
“A a a a a…”
Tiếng hét như tiết heo của Lý Kiệu khiến da đầu ngứa ran.
“Ông không xứng để lạy mẹ tôi.”
Vương Bác Thần đá thẳng vào mặt Lý Kiệu, văng ra xa cả chục mét rồi bất tỉnh tại chỗ.
Nghiêm giọng nói: “Cho các người một tháng, tất cả mọi người trong nhà họ Lý, đến quỳ trước mộ mẹ tôi sám hối bảy ngày, tôi chỉ trừng trị kẻ thủ ác.”
“Nếu không, cả nhà họ Lý sẽ phải chôn cùng mẹ tôi.”
“Thằng con hoang, mày dám đánh ba tao, tao phải giết mày.”
Lý Trạch Hoa nắm lấy một chiếc ghế và lao tới, đập về phía đầu Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần dùng chân đá ngang tới, không chỉ khiến chiếc ghế vỡ tan tành mà Lý Trạch Hoa còn bị đá bay ngược ra sau, đập không ít bàn ghế.
Anh ta lập tức phun ra một ngụm máu.
“Lý Thành, nếu các người không chết, mẹ tôi sẽ không được nhắm mắt. Một tháng này là thời gian sống cuối cùng của các người.”
Ánh mắt Vương Bác Thần lạnh lùng đầy sát khí, quét nhìn một cái, bước ra ngoài.
“Đánh người rồi còn muốn đi? Giết nó.”
Người nhà họ Lý muốn ngăn cản, không nuốt được cục tức này.
“Để nó đi!”
Lý Thành nói với ánh mắt âm độc: “Hôm nay cứ tha cho nó một mạng đi, Thần chủ sắp tới rồi, đây mới là chuyện quan trọng.”
Nhà họ Lý đã là gia tộc hạng một ở Hà Châu, bây giờ chỉ thiếu một cơ hội để vào hàng ngũ gia tộc hạng một ở tỉnh thôi.
Chỉ có Thần chủ mới có thể cho nhà họ Lý cơ hội này.
“Nếu ai phá hỏng một mắc xích nào đó, làm hỏng chuyện của nhà họ Lý ta, ta sẽ tự tay chôn sống người đó.”
Những người còn lại không dám thở mạnh, vội vàng dấy lên tinh thần.
Người nhà họ Lý đứng ở cửa, hào hứng chờ đoàn xe của Thần chủ.
Nhưng, mãi vẫn chưa tới.