CHƯƠNG 39
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn bọn họ: “Lý Thành, Lý Kiệu, tôi chưa chết, các người ngạc nhiên lắm đúng không.”
Lý Thành vỗ bàn đứng dậy, tức giận quát: “Đồ nghiệt chủng không có giáo dưỡng, hại chết con gái ta, vậy mà còn dám quay về, mày còn sống chính là sự sỉ nhục của nhà họ Lý ta, bốn năm trước để mày thoát được một kiếp, lần này mày chết là cái chắc.”
“Thằng con hoang, cố ý mặc như vậy, là về đòi tiền sao?”
Lý Trạch Hoa khinh khỉnh hừ một tiếng, nhấc chân giẫm lên ghế đẩu, vẫy tay như gọi chó: “Chó hoang, đến liếm sạch giày cho tao, tao có thể đại phát từ bi mà thưởng cho mày hai đồng.”
Vương Bác Thần cúi đầu sờ sờ linh vị trong tay, lẩm bẩm nói: “Mẹ, nhà họ Lý là của mẹ, không ai lấy đi được, mẹ không còn nữa, con sẽ khiến nhà họ Lý chôn cùng với mẹ.”
“Thằng con hoang, còn muốn báo thù cho con ả rẻ tiền đó sao? Chỉ dựa vào mày?”
Lý Trạch Hoa giễu cợt nói: “Thằng súc sinh hoang biết mẹ không biết cha, nhà họ Lý tao nuôi lớn mày, vậy mà mày lại còn muốn lấy oán báo ân, súc sinh hoang đúng là súc sinh hoang, một chút nhân luân đạo đức cũng không hiểu.”
Lý Thành nghiêm giọng quát: “Lý Kì bại hoại gia phong, nó không có tư cách được lập linh vị, mày còn sống, thì chính là tội càng thêm tội! Lý Kiệu, đi đập linh vị cho ta!”
“Lý Thành.”
Vương Bác Thần ngước mắt lên, sát khí tuôn ra, lạnh lùng nói: “Tôi đến tiễn ông về với đất.”
Không đủ tư cách để được thờ cúng!
Nghe đến đây, trái tim của Vương Bác Thần rỉ máu.
Những con người máu lạnh, vô ơn này vậy mà lại là người cùng huyết thống với mẹ!
Họ đã quên mất ai là người đã cho nhà họ Lý có được địa vị và tài sản như ngày nay.
Nếu không có mẹ anh, nhà họ Lý cùng lắm chỉ là một gia tộc hạng ba nho nhỏ.
Nhưng cuối cùng, thứ mà người mẹ nhận lại là một nhát dao đâm vào lưng từ cha và anh trai mình!
Nước mắt Vương Bác Thần rơi trên linh vị.
Anh cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.
Anh cho rằng sau bao nhiêu năm, cha con Lý Thành ít nhiều sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Suy cho cùng, mẹ cũng là con gái ruột, em gái ruột thịt của bọn họ.
Nhưng bọn họ càng quá đáng hơn, cho rằng cái chết của mẹ là rất xứng đáng.
Đôi mắt Lý Thành u ám lạnh lùng: “Ngày trọng đại của nhà họ Lý, mặc tang phục, ôm linh vị của người chết, lại cố ý bước vào nhà họ Lý ta, thật không biết sống chết. Đập vỡ cái linh vị đó rồi tìm một cái hố ném vào đó đi, để nó vĩnh viễn không thể trở mình! Đánh gãy tứ chi của tên nghiệt chủng này, nhốt lại, sau này rồi xử lý.”
“Quỳ xuống tạ tội!”
Đám người Lý Trạch Hoa ở bên cạnh lớn tiếng quát, trên mặt tràn đầy cảm giác vượt trội.
“Quỳ xuống cho mẹ tôi.”