Biết sớm là kết quả như này, ông ta nhất định sẽ không tới đây.
Những người khác ai thích tới thì tới, sự sỉ nhục như này so với việc trực tiếp giết ông ta còn khiến ông ta khó chịu hơn.
“Đồng ý rồi thì tốt, tôi còn tưởng các người sẽ từ bỏ mấy trăm nghìn người của thành phố Vinal này chứ, không ngờ các người cũng không dám.
Trong lời nói của Vương Bác Thần, tràn ngập mỉa mai.
Nhưng Ovid không nói nổi một câu, càng không dám nói.
Ông ta tin, chỉ cần mình dám cố cự lại 1 câu nữa thì Vương Bác Thần sẽ lập tức ra tay.
Ông ta không hề nghi ngờ sát tính của Vương Bác Thần.
Làm đối thủ với người như này là sự bất hạnh của nước A, là sự bất hạnh của mọi lãnh đạo cấp cao nước A của bọn họ.
100 năm trước.
8 nước bọn họ phát động chiến tranh với nước R, cũng ép nước R, không hề nhượng bộ.
Bắt nước R bồi thường, sỉ nhục tới cùng cực.
Hiện nay, bọn họ cũng đã cảm nhận được sự sỉ nhục như này.
Chỉ là khi loại sỉ nhục này tới phiên bản thân bọn họ, bọn họ mới phát hiện là khó thể chấp nhận như này.
Nhưng không chấp nhận thì có thể như nào?
Bọn họ không có bất cứ cách nào đối phó với Vương Bác Thần.
Trừ phi dùng vũ khí cao cấp, ngay cả khi tiêu diệt cùng với mấy trăm nghìn người của thành phố Vinal, bồi táng theo Vương Bác Thần.
Nhưng bọn họ không dám.
Vậy nên chỉ có thể chấp nhận loại sỉ nhục này.
Rất nhanh Blank cho người sắp xếp màn hình lớn, tất cả mọi người đều nhìn lên.
Muốn biết Stephen sẽ tiến hành đàm phán thế nào với Vương Bác Thần.
Khi gương mặt đó của Stephen xuất hiện ở trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều nín thở.
Hai mắt nhìn chằm chằm.
Stephen cố tình thả lỏng, nói: “Cậu Vương, chào cậu.”
“Bớt nói nhảm với ông, lập tức giao chủ mưu của chuyện này ra, ông đây muốn giết kẻ đó!”
Đây là câu đầu tiên của Vương Bác Thần.
Một câu cực kỳ mất lịch sự.
Vừa bắt đầu thì trực tiếp bạo phát.
Khiến tất cả mọi người đều sững người, cho rằng Vương Bác Thần sẽ không thô lỗ như vậy.
Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần lại thô lỗ như vậy.
Ngay cả chào hỏi mang tính xã giao cũng lười làm.
Ở trong tưởng tượng của bọn họ, người thô lỗ như này nên là Kiều Thanh Phong mới đúng.
Ngay cả Kiều Thanh Phong cũng ngây ra, không ngờ thần chủ lại bá khí như thế.
Nói thật, anh ta cảm thấy cho dù là anh ta, đầu tiên cũng sẽ chào hỏi một tiếng.
Anh ta thầm nói trong lòng: “Thì ra, thần chủ bá đạo như thế, xem ra mình vẫn không lĩnh ngộ được tinh túy, hôm nay coi như học được rồi. Sau này mình cũng làm như vậy.”
Stephen trên màn hình lớn trực tiếp bị một câu này của Vương Bác Thần mắng cho không biết đáp lại kiểu gì.
Những người quỳ dưới đất kia cũng đều đang đợi lời đáp lại của Stephen.
“Cậu Vương, tôi là ôm theo thành ý tới nói chuyện với cậu, hy vọng cậu đừng thô lỗ như vậy. Cậu đã giết người của chúng tôi, bây giờ lại dùng dân của chúng tôi để uy hiếp chúng tôi, chúng tôi có thể đàm phán với cậu, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho sự an toàn của người dân, tiếp theo tôi...
"Im mồm!"
Vương Bác Thần mất kiên nhẫn cắt đứt chuỗi lời dài dòng của Stephen, cười lạnh nói: "Thu lại cái bộ mặt kinh tởm đầy giả tạo đó của ông đi. Ông làm sai một chuyện, ông phải nói chuyện với tôi, không phải vì những người của thành phố Vinal này, mà vì các người không thể đối phó tôi.”
“Nếu có cách đối phó tôi, ông sẽ nói chuyện với tôi sao? Vậy nên bớt phí lời, đầu tiên, giao cho ông đây người đứng sau. Hôm nay, tôi buộc phải giết kẻ đó!” “Còn lại, đợi tôi giết kẻ đó rồi nói tiếp với ông.”