Kiều Thanh Phong nhìn, Ovid mặt mày khó coi giống như mẹ chết, cười lạnh nói: “Bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Xem ra trên chiến trường còn chưa đánh cho các người sợ. Trên chiến trường các người đã chết 10 mấy vị chiến thần, còn cảm thấy chưa chết đủ đúng không? Khi các người quyết định bắt chủ mẫu và công chúa nhỏ của chúng tôi thì nên nghĩ tới, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.”
“Đồ ngu đần, thật sự coi mình là bá chủ thế giới độc nhất vô nhị à? Cảm thấy bản thân có thể thích gì làm lấy ư? Hôm nay không chết ít người, xem ra các người vẫn sẽ không nhớ lâu.”
Ovid thật sự muốn xé tan cái miệng đó của Kiều Thanh Phong.
Vừa rồi đánh ông ta cũng thôi đi, còn nhổ nước bọt vào người ông ta.
Ông ta chưa từng cảm thấy nhục nhã lớn như này.
Cái tát đó của Vương Bác Thần, ông ta coi như còn có thể chịu.
Dù sao thực lực Vương Bác Thần siêu phàm, ông ta không phải đối thủ.
Nhưng Kiều Thanh Phong là cái thá gì, thực lực tương đương với ông ta, bây giờ lại chó cậy thế chủ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ông ta sớm đã giết Kiều Thanh Phong vô số lần rồi!
“Trừng cái gì mà trừng? Không phục? Đánh ông thì ông chịu, không có thực lực vậy thì im mồm!”
Kiều Thanh Phong không hề vì đối phương là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của nước A mà nể mặt.
Nếu người hôm nay tới là Lâm Chấn Thiên, vậy sẽ tôn kính Ovid vài phần.
Dù sao cũng là quan lớn của nước A.
Nhưng Kiều Thanh Phong hoàn toàn không có kiêng kỵ ở phương diện này, anh ta căn bản không để tâm.
Theo anh ta thấy, ông có thể đánh thắng tôi, ông làm gì tôi cũng được.
Tương đương, ông không đánh thắng tôi, tôi làm gì ông cũng được.
Hoặc ông sỉ nhục tôi, giết tôi. Hoặc tôi sỉ nhục ông, giết ông.
Còn chuyện tôn trọng đối thủ, cái quái gì vậy? Đã là đối thủ rồi, còn phải tôn trọng ông?
Chết nhanh mới là điều đúng đắn.
Nếu là tôn kính, còn làm đối thủ cái gì.
“Kiều Thanh Phong, cậu cũng là chiến thần đỉnh cấp của nước R, ngay cả chút lễ nghi của nước lớn cũng không có à?”
Ovid không nhịn được mà nói.
“Mẹ kiếp đây là lễ nghi ông đây dành cho ông đó."
Kiều Thanh Phong đạp một cước Ovid ngã ra, gót giày giẫm lên mặt Ovid: “Lễ nghi này lẽ nào không tốt? Mẹ kiếp các người muốn giết hại bạn bè người thân của chúng tôi, còn muốn kêu ông đây kính ông? Ông đây không có đê tiện như các người!”
Ovid dám tức nhưng không dám nói.
Hối hận không nên chọc giận tên điên Kiều Thanh Phong này.
Vậy nên ông ta quyết định không đếm xỉa tới Kiều Thanh Phong nữa, nói không chừng có thể bớt chịu nhục.
Vào lúc này, bên phía Stephen lần nữa gọi video call tới, Kiều Thanh Phong lúc này nhổ phì một tiếng, dịch chân ra.
Trên mặt Ovid nghiễm nhiên xuất hiện một vết giày.
Lần này người nói chuyện là Richard.
Nhìn thấy dấu giày trên mặt Ovid, khóe miệng Richard cũng giật giật, ông ta có thể tưởng tượng được Ovid đã chịu sỉ nhục như nào.
Không cần nói, đây chắc chắn là do tên mãng phu Kiều Thanh Phong làm.
Trừ cậu ta ra, không ai lại vô lễ như thế.
Cho dù là chiến thần Trọng Thiên – Vũ Trọng Thiên âm lãnh như rắn độc của nước R cũng sẽ không làm như vậy.
Loại chuyện không phải con người này, cũng chỉ có tên mãng phu Kiều Thanh Phong đó mới có thể làm ra.
Hôm nay sẽ là một ngày nhục nhã nhất trong lịch sử nước A.
Mặt mũi của cả nước A bọn họ bị Vương Bác Thần giẫm mạnh ở dưới đất.
“Cậu Vương, chúng tôi đồng ý.
Ovid nói xong lời này thì giống như bị rút hết sức toàn thân.