Ovid tức tới run người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Vương, dùng lời nói của nước R các cậu để nói, kẻ sĩ có thể giết không thể chịu nhục! Cậu cần gì sỉ nhục tôi như vậy!”
Kiều Thanh Phong đạp một cước Ovid ngã ra đất, sau đó nhổ nước bọt vào người ông ta, mắng chửi: “Ông tính là cái thá gì, cũng dám hống hách với anh Vương của chúng tôi? Sỉ nhục ông thì làm sao? Mẹ kiếp tôi còn đánh ông đó. Hôm nay tôi còn sỉ nhục ông, sao nào? Có vấn đề à?”
“Một lũ chó má, suốt ngày muốn ức hiếp chúng tôi. Còn muốn bắt chủ mẫu và công chúa nhỏ của chúng tôi, mẹ kiếp ông đừng nói ông không biết. Đồ đê tiện, tôi thấy các người là thiếu đòn.”
“Còn kẻ sĩ có thể giết không thể chịu nhục, ông tính là cái cọng hành gì, ở trước mặt tôi ông không có tư cách hống hách, còn muốn ngồi ngang hàng với sếp nhà tôi? Ông xứng sao? Mẹ nó chứ thật là đủ tiện, tiện hết cả lò.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Sỉ nhục ông thì làm sao? Không có thực lực thì chịu cho tôi! Tới nước R của tôi bắt vợ con tôi, thật sự cho rằng tôi dễ tính à? Đi sang một bên quỳ xuống!”
Ovid vẫn muốn nói gì đó, nhưng uy áp tỏa ra từ trên người Vương Bác Thần, ép đầu gối của ông ta trực tiếp vỡ tan, bụp một tiếng quỳ xuống đất.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Stephen, còn không ra sao?”
Không có ai đáp lại.
Nhưng phủ tổng thống lúc này, Stephen đang thông qua video nhìn tình hình bên đó.
Nhìn thấy kết cục của Ovid, ông ta tức tới lật bàn.
Không ai ngờ được, Vương Bác Thần vậy mà mạnh tới mức độ này.
Mà Ovid không những bị tát mấy cái, còn trực tiếp quỳ ở trên đất.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Vương Bác Thần, càng khiến Stephen cực kỳ tức giận.
“Sỉ nhục, đây là sỉ nhục nước A của chúng ta! Tôi tuyệt đối không thể để chuyện như này xảy ra, tôi quyết định thực hiện kế hoạch của Ovid, dùng vũ khí nóng san bằng thành phố Vinal!”
“Ngài không thể làm như vậy.”
Phó tổng thống Richard lập tức ngăn cản.
“Đó là một kế hoạch nguy hiểm, sẽ triệt để khiến nước A chúng ta rơi vào chiến loạn. Bây giờ, chỉ khi ngài và Vương Bác Thần đàm phán mới có thể hóa giải nguy cơ này.”
Những người khác cũng không đồng ý.
Đùa gì thế.
Đây là đang ở trên đất Mỹ.
Nếu chuyện này ở châu Phi hoặc đất nước khác, vậy không cần nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn có thể sử dụng.
Nhưng bây giờ là ở đất nước họ.
Một khi sử dụng khiến mấy trăm nghìn dân của thành phố Vinal bồi táng, phía chính phủ và dân chúng sẽ trở thành kẻ thù.
“Như này cũng không được như kia cũng không được, mẹ kiếp, muốn tôi phải làm sao! Kêu tôi và Vương Bác Thần nói chuyện, lẽ nào cũng muốn nhìn tôi bị sỉ nhục sao?”
Có người nói: "Chút sỉ nhục này không tính là gì, chỉ cần có thể ổn định dân chúng. Nếu ngài không bằng lòng, vậy chúng tôi chỉ đành để ngài phó tổng thống thay thế ngài, đi đàm phán với Vương Bác Thần. Nhưng ngài cũng hiểu, nếu như vậy...”
“Cút, mẹ kiếp cút hết cho tôi!!”
Stephen tức tới mức cầm ly lên, đập vào người của người đó.
Kết cục của Ovid ông ta đã nhìn thấy, ngộ nhỡ Vương Bác Thần cũng tát ông ta thì phải làm sao?
Vậy thì ông ta sẽ thật sự trở thành tổng thống tệ hại nhất, nhục nhã nhất trong lịch sử của nước A.
Nhưng không làm như vậy, ông ta cũng sẽ không có kết cục tốt.