Trán Ovid toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể cố nhịn mà đi tới.
Những chiến thần đỉnh cấp của châu Âu có thể đi, nhưng ông ta không thể.
Ông ta buộc phải đứng ra, xin cơ hội giải quyết chuyện này.
Nếu ông ta đi, cả nước A đều sẽ trở thành trò cười, sau này sẽ không có bất cứ uy tín nào nữa.
Cho dù dân chúng nước A cũng sẽ không tin chính phủ của bọn họ.
Vào lúc như này, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ông chạy trốn, chúng tôi sao có thể tin tưởng, ngộ nhỡ xảy ra chiến loạn, ông có thể bảo vệ chúng tôi không?
Vậy nên ông ta chỉ có thể đứng ra.
Advertisement
Ovid hít sâu vài hơi, thoáng cái thì tới trước mặt Vương Bác Thần, cung kinh nói: “Chúng tôi đang tra triệt để, rốt cuộc là ai muốn ra tay với vợ con của cậu, rất nhanh sẽ có kết quả. Ngoài ra, do sự sai sót lần này của chúng tôi khiến cậu tức giận, chúng tôi bằng lòng đền bù cho vợ con cậu, đền bù cụ thể, đợi tôi quay về thương lượng ra một con số cụ thể. Cậu thấy như nào?”
Lời này nói ra, Ovid cũng cảm thấy nhục.
Nước A bọn họ là đất nước đứng đầu thế giới.
Xưng bá thế giới hơn nửa thế kỷ, Liên Xô năm đó cũng bị bọn họ đánh gục.
Bây giờ lại phải khom lưng uốn gối ứng phó một thanh niên của nước R như này.
Advertisement
Ông ta cảm thấy đau mặt.
“Không như nào cả.”
Vương Bác Thần nói rất khẽ.
Sắc mặt Ovid tái nhợt, ông ta biết thần chủ của nước R khó dây, nhưng không ngờ khó dây như vậy.
Ông ta đã có dự tính nhượng bộ, chỉ cần yêu cầu của đối phương không quá đáng quá, đều có thể đồng ý trước.
Sau đó quay về thương lượng.
Dù sao rất nhiều chuyện không phải là chuyện ông ta quyết được, ông ta nói như vậy chỉ là cho hai bên một bậc để xuống.
Bởi vì một vài thứ chắc chắn không làm huỵch toẹt ra được.
Nhưng không ngờ Vương Bác Thần hoàn toàn không cần bậc thềm này.
“Vậy, vậy cậu xem như nào? Cậu có thể nói suy nghĩ của cậu cho tôi, chúng ta đi thương lượng.”
Ovid cũng là một chiến thần đỉnh cấp, nhưng trên trán của ông ta lúc này, có thể thấy bằng mắt thường đổ mồ hôi lạnh.
Bốp.
Vương Bác Thần tát một cái vào mặt Ovid, cái tát này đánh cho vị chiến thần đỉnh cấp như Ovid ngã ra đất.
Có thể thấy lực lượng lớn cỡ nào.
Ovid bị cái tát này đánh cho đơ luôn.
Ông ta không ngờ, đường đường là thần chủ của nước R, vào lúc đàm phán như này lại sẽ tát ông ta!!
Cho dù năm đó thắng trong Thế chiến thứ hai, khi bọn họ đi tiếp quản nước J, cũng không có tát Thiên Hoàng của nước J.
Bây giờ loại thân phận này của Vương Bác Thần vậy mà tát ông ta!!
Đây là điều ông ta thế nào cũng không tưởng tượng được.
Cái tát này đánh tan mọi tôn nghiêm của ông ta!
Ở trước mặt nhiều dân chúng của nước A, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng như ông ta vậy mà bị một thanh niên của nước R tát một cái, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ông ta cả đời không thể làm người.
Mất hết mặt mũi rồi!
“Cậu.”
Ovid ôm mặt bò dậy, nhìn Vương Bác Thần với vẻ hết sức khó tin.
Thần chủ của nước R này sao lại lưu manh hơn bọn họ thế.
Lẽ nào không có tí phong độ nào sao?
“Sao hả, không phục?"
Kiều Thanh Phong đằng đằng sát khí bước lên, tát bôm bốp hai cái vào mặt Ovid, cười gắn nói: “Lão già, sếp nhà tôi đánh ông, đó là vinh hạnh của ông. Không phục sao? Vậy ông phản kháng một cái thử xem?"
Tuy ba cái tát này đau, nhưng không mất mạng, nhưng khiến ông ta khó chịu hơn giết chết ông ta.
Đây là sỉ nhục.
Là sỉ nhục.
Là sự sỉ nhục đối với nước A!