Tần Mệnh chết rồi.
Trong số người nhà họ Tần còn lại kia, cường giả đã bị Kiều Thanh Phong và Vũ Trọng Thiên giết chết gần hết rồi.
Những người còn lại đã không còn ý định phản kháng.
Có một loại cảm giác bầu bí thương nhau.
Gia chủ là Đằng Vân Cảnh mà còn bị Vương Bác Thần giết rồi.
Bọn họ phản kháng còn có tác dụng sao?
Trên mặt một số người lộ ra vẻ đau buồn phẫn nộ, rất không cam lòng.
Nhưng không cam lòng cũng vô ích.
"Đầu hàng? Mẹ kiếp, lão tử có chết cũng không đầu hàng. Người nhà họ Tần tôi không có loại nhát gan!"
Một ông lão gầm lên với vẻ đau thương phẫn nộ.
"Chúng tôi chết cũng sẽ không đầu hàng!"
Có người của nhà họ Tần đứng bên cạnh ông lão kia, nhìn Vương Bác Thần với đôi mắt hình viên đạn.
Đối với bọn họ, đám người Vương Bác Thần là kẻ thù sinh tử.
Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, nhiều năm qua, các thế gia hào tộc khuấy đảo phong vân, gây nên chiến loạn ở sau lưng, không biết đã giết chết bao nhiêu người vô tội.
Đương nhiên, ở trong mắt những người này, những người bình thường kia chẳng qua chỉ là con giun cái kiến thấp hèn, chết bao nhiêu cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Bây giờ đến lượt họ rồi, nhưng bọn họ lại không thể chấp nhận điều đó!
"Vậy thì chết đi."
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
Đối với những người này, anh không có chút thương xót.
Lúc trước anh hưởng thụ bao nhiêu thì hiện tại anh sẽ khó chịu bấy nhiêu.
Bất kỳ món quà nào từ trên trời rơi xuống cũng đều đã được dán giá trong âm thầm.
Không thể nói rằng lúc hưởng thụ thì có anh, nhưng lúc chịu đòn anh lại không vừa ý.
Không có chuyện tốt như vậy.
"Vương Bác Thần, anh giết chúng tôi, anh cũng sẽ không sống tốt. Những đại nhân sẽ không bỏ qua cho các anh, những con giun con dế như các anh lại mưu toan chống lại thần linh, là mộng tưởng hão..."
Ông lão kia còn chưa kịp nói xong, đầu ông ta đã bị Vương Bác Thần chém rớt.
"Người nhà họ Tần chúng tôi, giết không hết đâu!"
Lại có người đứng ra.
Vương Bác Thần trực tiếp vung kiếm.
"Giết không hết sao? Vậy tôi thử xem xem"
Vương Bác Thần lúc này giống như sát thần.
Không chút thương xót.
Có thể nói, cho dù có giết sạch toàn bộ người của thế gia hào tộc, về cơ bản không có lấy một người là vô tội.
Phù phù phù.
Mười mấy người phản kháng, trong nháy mắt đều bị giết sạch.
Chết tiệt!
Tên ác quỷ này.
Anh muốn khiến nhà họ Tần tuyệt môn sao.
Những người còn lại cuối cùng cũng sợ hãi, mặc dù trong đáy mắt có hận ý nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Dù sao, không phải tất cả mọi người đều không sợ chết.
"Sống, không tốt sao? Cứ khăng khăng tìm đường chết."
Vương Bác Thần nhìn về phía những người còn lại, bình tĩnh nói: "Còn ai xương cốt cứng rắn không?"
Không ai nói gì.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn? Không phục? Vậy thì chết đi."
Vương Bác Thần cực kỳ bá đạo, mặc dù có hai người không nói nhưng ánh mắt lại biểu hiện tất cả, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Khoảnh khắc tiếp theo, trực tiếp bị giết chết.
"Còn ai nữa?"
Ánh mắt Vương Bác Thần quét qua, những người còn lại vội vàng cúi đầu, ánh mắt lập lòe, không dám lộ ra chút bất mãn nào.
"Nếu đã sợ chết, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời tôi. Những người còn lại, toàn bộ dẫn đi, ai dám không phục thì giết hết. Dù sao cũng là một đám sâu mọt, giữ lại cũng không có lợi ích gì."
Giọng nói lạnh lùng của Vương Bác Thần âm vang trong đầu người nhà họ Tần.
Không ai dám không phục.
Những người không phục đều chết rồi.
Những người còn lại đều muốn sống sót.
Không ai chất vấn lời nói của Vương Bác Thần, tất cả đều dùng ánh mắt cảnh cáo những người bên cạnh phải hiền hòa một chút, không được khiêu khích con ác quỷ này.
Nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết.
Xương sống cốt cán của những người này đã bị đánh gãy rồi, ngay cả chút ý nghĩ phản khác cũng không có.
Không phải ai cũng là kẻ xương cốt cứng rắn.
Kiều Thanh Phong cười nhạt: "Còn thật sự tưởng rằng các người đều không sợ chết, thì ra người của thế gia hào tộc các người cũng sợ chết à. Nếu không phải Thần Chủ nhân từ, các người đều đã thành thi thể rồi."
Không ai dám phản bác.
Tất cả những người còn sống sót của nhà họ Tần đều bị dẫn đi, đến đây, nhà họ Tần bị diệt.
Nhưng sự việc còn lâu mới kết thúc.
Chỉ tiêu diệt một nhà họ Tần, còn lâu mới đủ.
Từ lúc Siêu Phàm giả vây giết Vương Bác Thần đến khi nhà họ Tần diệt vong, thời gian cũng mới chỉ hơn hai giờ đồng hồ.
Vương Bác Thần cũng bị thương nhưng hiện tại không có thời gian để lo lắng nhiều như vậy, anh lập tức ngồi chuyên cơ, ba giờ đồng hồ sau đã đến Kim Lăng.
"Nhà họ Lâm, tôi, Vương Bác Thần lại tới rồi."
Vương Bác Thần dẫn theo ba đại chiến thần, bốn đại chiến vương đến cổng trang viên của nhà họ Lâm.