Nghe thấy tiếng thét lạnh lùng này của Vương Bác Thần, Trấn Đông Vương – đoạt mệnh thư sinh Lữ Trình lập tức ném thanh trường kiếm trong tay mình về phía Vương Bác Thần.
Đây vốn là binh khí của Vương Bác Thần.
Lúc đầu, khi Nước A gây rối ở Nam Hải, anh đã cầm kiếm đến Nam Hải, một kiếm đẩy lùi một đội hình tàu sân bay mẫu hạm của Nước A, thứ anh dùng chính là thanh kiếm này.
Chỉ là sau này số lần anh dùng kiếm ngày càng ít, vì vậy đã đem thanh kiếm này cho Trấn Đông Vương Lữ Trình.
Với trường kiếm trong tay, Vương Bác Thần dậm chân, cơ thể đột nhiên bay lên cao hàng chục mét.
Cả người như dung hòa làm một với kiếm, ánh kiếm dài mười mấy mét, giống như một ngôi sao băng, hung hăng bổ về phía Tần Mệnh.
Sắc mặt Tần Mệnh bỗng nhiên thay đổi.
Một kiếm này, ông ta dường như không thể cản được.
Đây là chiêu thức gì?
Ông ta chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua!
"Không thể nào!"
Tần Mệnh gầm lên một tiếng, gắng hết sức ngăn chặn một kiếm này.
Một kiếm này khiến linh hồn ông ta cũng cảm thấy run rẩy.
"Tôi là Đằng Vân Cảnh, cậu chỉ là Siêu Phàm Cảnh, làm sao có thể khai triển ra một kiếm mạnh mẽ như vậy."
"Tôi không tin, tôi không tin!"
Tần Mệnh đã phát điên rồi.
Bị Vương Bác Thần uy hiếp đến phát điện.
Bố trí nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không ngờ sẽ bại dưới tay một con giun dế mà ông ta chưa từng thèm nhìn trực diện.
Nhiều năm như vậy, các thế gia hào tộc ở Nước R muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chơi trò mánh khóe, vơ vét tài nguyên, cưỡi lên đầu mọi người làm hùm làm hổ.
Không phải là không có ai phản kháng mà những người từng phản kháng đều đã chết rồi.
Ông ta, Tần Mệnh, năm đó cũng là sự tồn tại tranh hùng với Vương Long.
Hiện tại, ông ta là người kiểm soát chân chính của thế gia hào tộc.
Ngay cả người như Hàn Đỉnh cũng không dám không nể mặt ông ta.
Một mình ông ta đã đàn áp nhiều thế hệ nắm quyền ở Nước R, ngay cả Hàn Đỉnh cũng không dám cấu xé mặt ông ta.
Bây giờ, ông ta lại sắp bại dưới tay Vương Bác Thần
Ông ta không cam tâm!
Mà Vương Bác Thần chỉ là một sản phẩm thử nghiệm!
Ông ta sắp bại dưới tay của một sản phẩm thử nghiệm.
"Tôi sẽ không thua!"
Tần Mệnh điên rồi, không ngừng thiêu đốt máu tươi của mình, điên cuồng huy động toàn bộ sức chiến đấu.
Là sống hay là chết, chính là tại thời khắc này.
Mà Vương Bác Thần cũng vậy.
Đối mặt với Đằng Vân Cảnh, nói không có áp lực là nói dối.
Nếu không, cũng sẽ không buộc anh phải sử dụng vũ khí của mình một lần nữa.
Anh đã không sử dụng binh khí hai năm rồi.
Người có thể khiến anh sử dụng binh khí một lần nữa, cho đến hiện tại, cũng chỉ có một mình Tần Mệnh.
Nếu Tần Mệnh là một cường giả Đằng Vân Cảnh thực thụ thì Vương Bác Thần dứt khoát phải kêu người vây đánh.
Cái gì mà đấu solo công bằng, đó đều là nhảm nhí.
Trên chiến trường thực sự, không ai nói chuyện công bằng với bạn.
Chỉ có sống mới là đạo lý cứng.
Mà Tần Mệnh cũng không phải là loại cường giả Đằng Vân Cảnh chân chính kia, khí tức của ông ta có chút phù phiếm, ngay từ đầu Vương Bác Thần đã cảm nhận được rồi.
Vì vậy, anh mới dự định mượn sức của Tần Mệnh để rèn giũa bản thân.
Vương Bác Thần đã đi theo con đường võ đạo hơn bốn năm, chiêu thức này chứa đựng tất cả sức mạnh của anh.
Không thành công thì thành nhân!
Không ai có đường lui.
Ầm!
Hai Người va chạm vào nhau.
Âm thanh va chạm cực lớn tản ra như làn sóng nước, vậy mà lại xuất hiện sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Lùi lại."
Hai người Vũ Trọng Thiên và Kiều Thanh Phong hét lớn, chắn ở phía trước để những người có thực lực yếu rút lui trước.
Hai người cũng không dám giữ sức, dốc toàn lực chống đỡ.
Mặc dù vậy, dư âm của trận chiến giữa Vương Bác Thần và Tần Mệnh vẫn khiến cả hai người bọn họ hộc máu.
Cùng lúc đó, ở trung tâm chiến trường, một tiếng nổ dữ dội nổ ra trên bầu trời, hai bóng người đồng thời từ giữa không trung rơi xuống.
Cường giả nhà họ Tần và người của Thiên Thần Các không hẹn mà đều đồng thời lao tới.
Không biết ai còn sống và ai đã chết.
Trái tim của tất cả mọi người đều dâng lên cổ họng, rất hiểu ngầm mà không đánh giết nhau. "Bảo vệ Thần Chủ!"
Đôi mắt của Vũ Trọng Thiên đỏ hoe.
Trận chiến vừa rồi quá khốc liệt, Thần Chủ đã đặt cược cả tính mạng mình.
Kiều Thanh Phong gầm lên: "Người nhà họ Tần, ai dám đánh lén, diệt sạch nhà họ Tần!"
Ở trung tâm của chiến trường, quần áo trên người Vương Bác Thần rách tả tơi, toàn thân bê bết máu.
Nhưng Tần Mệnh còn thảm hơn, nửa đầu đã không còn, chết một cách thê thảm.
Tần Mệnh chết rồi, khúc xương sống của nhà họ Tần bị đánh gãy rồi!
Dưới sự dìu đỡ của Vũ Trọng Thiên và Kiều Thanh Phong, Vương Bác Thần đứng dậy, nhìn vào thi thể của Tần Mệnh và cười nhạt, nói: "Đằng Vân Cảnh, chẳng qua chỉ như vậy!"
Ngay sau đó lại nói tiếp: "Người nhà họ Tần, ai dám phản kháng đều giết không tha! Tất cả võ giả, không được bỏ qua cho người nào. Người thường, những kẻ
đầu hàng có thể không giết"