Quản gia lắc đầu nói: "Không rõ xảy ra chuyện gì, đang kiểm tra, có thể là thiết bị liên lạc xảy ra vấn đề."
Tần Mệnh gật đầu nói: "Mau chóng kiểm tra rõ."
Có điều ông ta cũng không nghĩ nhiều, nhà họ Tần ẩn nấp nhiều năm trong tối như thế, trước giờ không có ai tìm được.
Ẩn ở sau lưng gây mưa gió nhiều năm như thế thì đã an nhàn rất lâu rồi, huống chi nhà họ Tần còn có một tòa đại trận che núi, không thể có ai tìm được nơi này.
Vì vậy Tần Mệnh căn bản không để ý.
Ông ta cũng không ngờ nhánh của nhà họ Tần ở Trường An sẽ phản bội.
Mà vào lúc này, tiếng cảnh báo bỗng vang lên.
"Lại chuyện gì nữa?"
Tần Mệnh cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó không đúng, nhanh chóng phản ứng lại, ở giai đoạn mấu chốt giết Vương Bác Thần lại xảy ra vấn đề này, liệu có phải là có người tới gây phiền phức không?
Lẽ nào là người của cổ tộc ẩn thế?
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ nhiều thì nghe thấy một tiếng quát lớn: "Tần Mệnh, Vương Bác Thần tôi tới rồi, cút ra đây chịu chết!"
Trái tim của Tần Mệnh rung lên, Vương Bác Thần?
Chuyện này sao có thể?
Mười mấy người Siêu Phàm lẽ nào đều không thể giết chết cậu ta?
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Vương Bác Thần sao lại chưa chết?
Còn nữa, bên phía Dư Dương sao không truyền tin tức tới?
Nhưng bây giờ ông ta không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này, trang viên của nhà họ Tần đã loạn thành một mở, tiếng chém giết kinh trời.
Đánh vào rồi!
Đại trận che núi đâu?
Sao không có bất cứ phản ứng gì?
Lẽ nào đại trận che núi bị người khác phá hỏng rồi?
Ý nghĩ này vụt xẹt qua thì ông ta từ xa nhìn thấy bóng người của Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần chưa chết!
Anh giết tới cửa rồi!
Nội tâm Tần Mệnh sinh ra một chút sợ hãi, mười mấy người Siêu Phàm ra tay cũng không thể giết chết Vương Bác Thần, lẽ nào thực lực của Vương Bác Thần đã vượt qua người Siêu Phàm?
Công pháp trên Siêu Phàm Cảnh không phải bị cổ tốc ẩn thế chiếm hết rồi hay sao? Sao Vương Bác Thần có thể có thực lực như này?
Có thể sống từ trong cuộc vây giết của mười mấy người Siêu Phàm, điều duy nhất ông ta có thể nghĩ tới chính là Vương Bác Thần đã vượt qua Siêu Phàm Cảnh, đạt tới Đằng Vân Cảnh!
"Đáng chết! Tên phế vật Dư Dương đó, một đám phế vật, mười mấy người Siêu Phàm còn không giết được một Vương Bác Thần, mẹ kiếp thật là một lũ heo!"
Tần Mệnh tức tới mắng chửi, đó là mười mấy người Siêu Phàm!
Nếu Vương Bác Thần đã sống, vậy chứng tỏ mười mấy người Siêu Phàm đó đã bị Vương Bác Thần giết hết.
Đáng chết!
Bây giờ phải làm sao?
Vì để đối phó với Vương Bác Thần, ông ta đã cử ra nội tình của nhà họ Tần.
Bây giờ đâu còn có người Siêu Phàm.
Cho dù có, lẽ nào sẽ là đối thủ của Vương Bác Thần sao?
Mệ kiếp, những lão già của cổ tộc ẩn thế đó, lần này chơi lớn rồi!
"Gia chủ, ngài mau trốn đi."
Quản gia vội vàng kéo Tần Mệnh còn muốn đi ra: "Sự việc đã phát triển tới bước này, chúng ta đã thua rồi!"
Tần Mệnh tức điên, nhưng không có bất cứ cách nào, bây giờ có thể làm sao? Chỉ có thể chạy trốn!
"Ông trời muốn nhà họ Tần ta vong!"
Mà vào lúc này, Vương Bác Thần nhanh chóng đi tới bên này: "Tần Mệnh, ông không chạy được đâu!"
Tần Mệnh đã tuyệt vọng.
Thực lực của ông ta chỉ là cấp bậc Võ Hoàng, mà Vương Bác Thần rất có khả năng đạt tới Đẳng Vân Cảnh, ông ta căn bản không phải đối thủ!
"Vương Bác Thần, có chuyện gì từ từ thương lượng, chúng ta làm một giao dịch thì như nào? Tiêu diệt nhà họ Tần tôi cậu cũng không có được bao nhiêu chỗ tốt."
Biết mình không chạy thoát được, Tần Mệnh ngược lại đã bình tĩnh trở lại.
Vương Bác Thần và đám Hàn Đỉnh muốn đối phó với thế gia hào tộc, chỉ cần ông ta phối hợp với bọn họ, nhà họ Tần có thể giữ được.
"Giao dịch ư? Bây giờ ông có tư cách làm giao dịch với tôi sao?"
Vương Bác Thần cười lạnh.
Vương Bác Thần cực kỳ lạnh lùng.
Bây giờ mới bắt đầu hối hận, muộn rồi!
Khi đám người Tần Mệnh phái người Siêu Phàm đi giết Vương Bác Thần thì ông ta đã mất đi cơ hội đàm phán.
Đối với kẻ địch, Vương Bác Thần trước giờ sẽ không nhân từ lương tay!