Vương Bác Thần xuất hiện tại văn phòng Điền Chu.
Điền Chu ngẩn ngơ, ông ta chưa từng gặp Vương Bác Thần, cho nên cũng không nhận ra.
Kịp phản ứng lại, rất tùy ý phất phất tay: "Đầu năm nay, con chó con mèo nào cũng dám ra vẻ ở trước mặt tôi, người của công ty Hoa Nguyên đúng không? Các người đánh gãy hai chân Lưu Đường, có qua có lại, đánh gãy tử chi tên ngu xuẩn này, mang đến công ty Hoa Nguyên!"
Vương Bác Thần châm chọc nói: "Ông không phải luôn tìm kiếm tôi sao? Bây giờ tôi đã tới."
Điền Chu thế mới biết, thì ra người trước mắt là Vương Bác Thần!
Lập tức hung ác nói: "Mẹ nó, thì ra là cái này thằng cờ hó mày, còn dám tới tận cửa, không cần đánh gãy tứ chi, trực tiếp giết chết cậu ta, đưa thi thể đến công ty Hoa Nguyên, để Triệu Thanh Hà nhìn!"
Nhưng mà, một cái chớp mắt tiếp theo Điền Chu lại ngây ngẩn cả người, không có bất kỳ ai đi vào.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: "Những tên chó săn kia của ông, đã trở thành thi thể, ông bây giờ đi chết, còn có thể làm bạn cùng bọn họ."
Mắt trần có thể thấy mồ hôi lạnh trên trán Điền Chu toát ra, làm thế nào cũng không dám tin, đám tay chân ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng lại không phải là đối thủ của Vương Bác Thần.
Lúc này mới bao lâu, đã đều bị giải quyết?
Mà ông ta đều không nghe thấy cả một tia động tĩnh?
Sự sợ hãi chậm rãi khuếch tán trong lòng Điền Chu, nhìn Vương Bác Thần tựa như là nhìn một ác ma, bị dọa cho lui lại hai bước, nói: "Vương Bác Thần, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, chớ làm loạn! Tôi có chỗ dựa trong chính quyền, cậu dám động thủ với tôi, mạng cả nhà cậu đừng mơ giữ được!"
"Thật sao?"
Vương Bác Thần cong ngón tay búng một cái, hai chân Điền Chu trực tiếp gãy mất, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Điền Chu đau đớn quỷ khóc sói gào, thét to: "Vương Bác Thần, cậu dám giết tôi, người phía sau tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Vương Bác Thần thản nhiên nói: "Kẻ không buông tha cho tôi nhiều lắm, nhiều thêm cũng không sao."
Điền Chu lúc này mới ý thức được, mình trêu chọc người thế nào, hoảng sợ nói: "Vương Bác Thần, có chuyện từ từ nói, cậu giết tôi, đối với cậu cũng không có chỗ tốt gì. Tôi đáp ứng cậu, liền rời khỏi Hà Châu. Cậu nếu giết tôi, sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho cậu, quyền thế người sau lưng tôi to lớn, vượt qua tưởng tượng của cậu. Cậu mà giết tôi, cuối cùng gặp xui xẻo chắc chắn là cả nhà cậu, cậu phải tỉnh táo, chúng ta không có gì không thể nói."
Vương Bác Thần hừ lạnh nói: " Vương Bác Thần tôi một đường đi tới, chưa hề sợ uy hiếp gì."
Ngay sau đó, không thấy Vương Bác Thần ra tay thế nào, một cánh tay Điền Chu lại gãy mất.
Điền Chu sợ hãi bắt đầu cầu xin tha thứ: "Vương Bác Thần, tha tôi một mạng, người sau lưng tôi, cậu thật sự không thể trêu vào, cho dù là Quốc chủ và Thần Chủ, cũng phải cân nhắc đến sự cân bằng. Cậu giết tôi, chính là phá vỡ sự cân bằng này, trách nhiệm này cậu không gánh nổi đâu."
"Thật sao? Tôi làm Thần Chủ, vì sao lại không biết mình có cân nhắc lợi ích của những kẻ cặn bã kia?"
Vương Bác Thần chậm rãi nói: "Tôi cũng muốn nhìn xem, quyền thế người sau lưng ông lớn đến đâu! Vương Bác Thần này làm thần chủ chính là vì báo thù, vì giải quyết ân oán. Nếu như cứ bó tay bó chân, nếu cứ phải cân nhắc lợi ích mấy tên cặn bã các người, tôi cũng sẽ không làm cái chức thần chủ này nữa!"
Nghe lời này, Điền Chu toàn thân phát run: "Cậu, cậu thật sự là Thần Chủ? Đừng giết tôi, đừng giết tôi, để cho tôi gọi điện thoại, mọi chuyện từ từ thương lượng, giữa chúng ta có thể bàn lại, tôi là người nhà họ Điền ở thủ đô, tôi đại diện không chỉ là nhà họ Điền, mà là lợi ích cả một cái tập đoàn. Quốc chủ phải cân bằng lợi ích, cậu mà giết tôi, sự cân bằng này liền bị phá vỡ, Quốc chủ sẽ không đáp ứng. Đừng giết tôi, giữa chúng ta có thể tiến hành trao đổi ích lợi, trước hết để cho tôi gọi điện thoại."
Nếu không từng tên đi qua, anh không có thời gian này.
Vẻ mặt Điền Chu trắng bệch nói: "Gia chủ của chúng tôi muốn đàm phán cùng cậu."
Vương Bác Thần nhận lấy điện thoại, chỉ nói: "Gia chủ nhà họ Điền Điền Phúc đúng không? Tôi muốn giết Điền Chu, diệt tập đoàn Huy Đằng, ông không ngăn cản được. Ông cũng rửa sạch cái cổ chờ đi, rất nhanh tôi sẽ tới giết ông!"
Nghe nói như thế, Điền Chu bị dọa đến gần chết tại chỗ!