Tiểu Triệu kéo Lưu Đường giống như chó chết ra ngoài, trực tiếp đánh gãy hai chân, ném đến trên xe, dọa cho tài xế của Lưu Đường lái xe bỏ chạy.
Trong văn phòng, lúc này cả người Triệu Thanh Hà đều bủn rủn.
Thái độ vừa rồi, ngay cả chính cô cũng không ngờ tới.
Lần thứ nhất hung ác như vậy, đối với cô mà nói thật sự là thử thách, có áp lực tâm lý rất lớn.
Nhưng là nội tâm của cô âm thầm nói với mình: "Triệu Thanh Hà, mày không thể mềm yếu được nữa, Bác Thần đã liều mạng, mày ở nhà muốn bảo vệ cái nhà này, tin tưởng mình,
mặc kệ sài lang hổ báo tới, mày cũng có thể đuổi bọn họ đi! Chồng mày là Thần Chủ, mày không thể làm mất mặt chồng!"
Nhưng không biết tại sao, giờ khắc này Triệu Thanh Hà, lại đột nhiên muốn khóc.
Mặc kệ thân phận vinh quang cỡ nào, cho dù địa vị Vương Bác Thần cao thượng đến cỡ nào, đều không phải là thứ cô muốn.
Cô muốn, chỉ là Vương Bác Thần có thể bình an, người một nhà có thể vui vẻ cùng một chỗ.
Nhưng là bây giờ, cô biết, không thể nào, Bác Thân không có cơ hội quay đầu lại.
Bây giờ Bác Thần, không còn cách nào nhượng bộ, cũng không thể nhượng bộ.
Nhượng bộ, nhất định phải chết!
Chỉ có thể hướng về phía trước!
Mà cô, cũng phải trở nên kiên cường, quả quyết hung tàn, chỉ có vậy, mới có thể bảo vệ cái nhà này, mới có thể không để Bác Thần phân tâm!
Lúc này, Vương Bác Thần còn chưa tới tập đoàn Huy Đằng, Tư Lam gọi điện thoại tới, hồi báo chuyện vừa xảy ra ở công ty Hoa Nguyên.
Sắc mặt Vương Bác Thần âm trầm đến cực điểm!
Tập đoàn Huy Đằng, thật đúng là vô pháp vô thiên.
Vội muốn chết như vậy sao?
Tới cửa ức hiếp Thanh Hà!
Không diệt các người thì có lỗi với một bạt tai Thanh Hà đánh ra!
Chỉ là, Vương Bác Thần cũng không nghĩ tới, lần này Triệu Thanh Hà sẽ cứng rắn như vậy, không thiếu thủ đoạn.
Chỉ là, chỉ đánh gãy chân hơi hời cho Lưu Đường, giết gà dọa khỉ, thì phải giết chết gà.
Nhưng là, Triệu Thanh Hà có thể làm đến bước này, cũng vượt quá ngoài ý liệu của Vương Bác Thần.
Thanh Hà hung tàn như vậy, mới là thứ anh mong muốn, vậy mới có thể không bị người ta ức hiếp!
Vương Bác Thần anh, thế nhưng là Thần Chủ một đường giết địch mà có được!
Vợ của anh, nếu không hung tàn một chút, sao có thể xem như chồng hát vợ hò?
"Nếu Thanh Hà không đành lòng muốn mạng chó của anh, vậy tôi tới nhận!"
Vốn Vương Bác Thần không có ý định buông tha những kẻ cặn bã tập đoàn Huy Đằng kia, mà việc Lưu Đường làm, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, Vương Bác Thân chỉ có thể tăng tốc diệt tập đoàn Huy Đằng!
Giờ phút này.
Tập đoàn Huy Đằng, Lưu Đường được người nâng tới văn phòng chủ tịch Điền Chu.
Điền Chu sững sờ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ai làm? Thật to gan, dám đánh gãy hai chân của anh!"
Lưu Đường đau đến mức thanh âm cũng thay đổi, hung tợn nói: "Là Triệu Thanh Hà, bên người cô ta có một cao thủ, là cô ta hạ lệnh đánh gãy hai chân tôi!" "Triệu Thanh Hà?"
Điền Chu giật mình, sau đó cười lạnh nói: "Lúc đầu, tôi còn muốn cho cô ta mấy cơ hội, không nghĩ tới tiện nhân kia không biết điều như thế, vậy tôi cũng không cần thiết giả làm người tốt nữa! Lão Lưu, tôi trước hết để người đưa anh đi bệnh viện, mối thù của anh tôi tới báo giúp! Triệu Thanh Hà là một đại mỹ nhân nũng nịu đấy, sao có thể để ả được hời được. Tôi sẽ giữ người lại cho anh, chờ anh khỏe lại rồi từ từ chơi."
Mục đích đúng là vì để cho Điền Chu xem thương thế của anh ta, dễ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình!
Nhưng anh ta đánh giá cao ý chí của mình, giờ phút này đau đã sắp hôn mê, có làm lớn chuyện thì cũng chỉ là một cục bột nhão, ngay cả việc Triệu Thanh Hà là phu nhân Thần Chủ đều quên nói cho Điền Chu.
Lúc này, Điền Chu lại cao giọng kêu lên: "Người phía ngoài đi vào, kêu các huynh đệ, đi đập công ty Hoa Nguyên cho tôi!"
Mà lúc này, Vương Bác Thần chậm rãi đi đến, thản nhiên nói: "Không cần ông đi, tôi đã tới."