Chuyến đi đến Phật Quốc đã thu hoạch được rất nhiều, điều quan trọng nhất là có được sự giúp đỡ của ông Tháp, điều này nằm ngoài dự liệu của Vương Bác Thần.
Nhạc Ẩn Long mất đi một cánh tay, nhất định phải nhanh chóng làm rõ thần cảnh là cảnh giới gì, mới có thể làm cánh tay đã bị gãy của Nhạc Ấn Long trọng sinh.
Tháp Linh là một người không đáng tin, bây giờ ký ức bị thiếu rất nhiều, cái gì cũng không biết.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tiêu diệt cổ tộc ẩn thế, cứu mẹ ra ngoài.
Rất có khả năng mẹ đã bị nhốt ở Thiên Đình, đám súc sinh của cổ tộc ẩn thế không biết đang hành hạ mẹ như thế nào.
Vương Bác Thần âm thầm nghiến răng, anh phải giết chết những tên súc sinh của cổ tộc ẩn thế, không chừa một ai!
Từ trước đến nay, Vương Bác Thần cứ nghĩ thân thế của mình mới là thứ bi kịch nhất.
Lúc trước, khi mẹ vẫn còn, anh đã từng hận mẹ tại sao muốn cùng Vương Hạo sinh ra anh.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là trò cười ở trong mắt
người khác, cho dù sau này mẹ đã kiếm được tiền, nhưng ánh mắt đám người nhà họ Lý vẫn tràn đầy sự nhục nhã.
Từ trước đến nay Lý Thành chưa từng xem anh là cháu trai, vẫn luôn gọi anh là súc sinh.
Sau này nhà họ Lý xảy ra tranh giành quyền lực...
Đời này của mẹ, còn khổ hơn anh gấp trăm, nghìn lân.
Đến tận bây giờ, Vương Bác Thần mới biết được mẹ mình khổ đến mức nào.
Bây giờ ít nhất bản thân anh vẫn còn hi vọng xoay chuyển tình thế, nhưng mẹ thì sao? Bà ấy vẫn luôn là con cờ trong tay đám súc sinh của cổ tộc ẩn thế kia. Nhất định phải lập tức điều tra ra Thiên Đình ở đâu để cứu mẹ ra.
“Anh Thần, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Bây giờ đã có tung tích của mẹ chúng ta rồi đúng không?” Nhạc Ẩn Long từ nhỏ cũng là trẻ mồ côi, năm đó nếu như không được Vương Bác Thần cứu, anh ta hoặc bị người ta chém chết ở đầu đường hoặc trở thành cặn bã của xã hội.
Anh ta xem Vương Bác Thần như anh trai ruột của mình, cũng gọi Lý Kỳ là mẹ như Vương Bác Thần.
“Tiếp theo đi đến thế gia hào tộc lấy chút lãi trước, thu một ít lãi bên phía nhà họ Lâm, bây giờ nhà họ Cổ đã đứng về phía chúng ta, những gia tộc còn lại chúng ta sẽ lần lượt tìm đến.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói, trong ánh mắt hiện lên ý muốn giết người.
Chuyện đấu y thuật ở điện Huyên Hồ, vẫn chưa lợi dụng hết, nhà họ Lâm là con rùa ngàn năm, rất có khả năng chịu đựng.
Anh không tin những gia tộc khác cũng có thể chịu đựng được như nhà họ Lâm.
Muối đối phó với cổ tộc ẩn thế, trước tiên phải giải quyết hết nanh vuốt của nó.
Ngoài ra còn có phía Thiên Tuyệt.
Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Ninh Danh, không biết tình hình như thế nào.
Thiên Tuyệt là một vật khổng lồ, nếu như có thể lợi dụng được nó, việc đối phó với cổ tộc ẩn thế chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ là bây giờ anh vẫn không hiếu gì về Thiên Tuyệt, mặc dù Ninh Danh và Trần Thạch đứng về phía anh, nhưng vẫn không đủ.
Bởi vì sự tổ chức nghiêm ngặt của Thiên Tuyệt, cho dù hai người bọn họ là người trong Thiên Tuyệt,
nhưng thông tin bọn họ biết được cũng có hạn.
Đối phó với cổ tộc ấn thế, Dạ Anh Thư có lẽ là một bước đột phá.
Chỉ là không biết thái độ của nhà họ Dạ như thế nào. Vương Bác Thần nhớ lại câu mà Dạ Anh Thư đã viết trong USB, Hiên Viên tộc và nhà họ Dạ đã có hôn
ước, thế hệ này là cô ta và Vương Bác Thần thực hiện hôn ước.
Nếu như đây là sự thật, thì có thể lợi dụng được không?