Thần Chủ Ở Rể

Chương 1009: Lại là Thần Cảnh!



 

Vương Bác Thần trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Tôi hiện nay khó bảo vệ chính mình, Thần Cảnh gì đó, đối với tôi mà nói quá mức xa vời. Đừng có nói mấy điều vô dụng đó, có công pháp không? Cho tôi trước đi. 

Ông Tháp rất bực tức mà nói: “Có thì có, nhưng tôi cũng chỉ có tàn quyển, có một bộ hệ chiến đấu, tên là “Thiên Phạt Cửu Biến”, nhưng chỗ tôi chỉ có năm biến trước. Công pháp cơ bản có một bộ, tên là “Bất Tử Trường Sinh Công”, đáng tiếc chỉ có phần đầu. 

Vương Bác Thần chợt sững người: “Bất Tử Trường Sinh Công? Con người thật sự có thể trường sinh sao?” 

Ông Tháp nói rất hiển nhiên: “Tôi đâu có biết, dù sao người luyện bộ công pháp này đến bây giờ chắc cũng chết hết rồi? Ai biết chứ. Bây giờ tôi cho cậu, cái này là do tôi năm đó lén sưu tập được ở trên chiến trường” 

Vương Bác Thần nghi ngờ nói: “Ông không phải nói ông chỉ nhớ mình bị đánh tan hay sao? Lão Tháp, ông không thành thật.” 

Ông Tháp vội nói: “Hai bộ công pháp này là ở trong cơ thể của tôi nên tôi nhớ” 

Vương Bác Thần cũng lười so đo với ông ta, quan trọng bây giờ thực lực không bằng người ta, chỉ có thể từ từ gọt. 

Tháp linh tồn tại nhiều năm như vậy, chắc chắn có không ít đồ tốt. 

Đợi khi ra bên ngoài, đám người Nhạc Ẩn Long đang lo lắng đợi ở miệng giếng, nhìn thấy Vương Bác Thần đi ra, lúc này mới thở phào. 

Nhạc Ấn Long chỉ vào sắc trời: “Anh Thần, anh không sao chứ? Tôi sắp lo chết rồi. Anh có biết vừa rồi xảy ra thiên biến, huyết vân bao trùm, sấm sét rền vang, trời giống như phá ra hay không. 

Vương Bác Thần thầm sửng sốt trong lòng, lẽ nào do Tháp linh gây ra? 

Xuất hiện thiên biến như này, e là sẽ có người nhanh chóng tới đây, phải rời khỏi nơi này trước mới được. 

Vương Bác Thần nhanh chóng dặn dò: “Dẫn các anh em nhanh chóng rời đi, thanh trừ mọi dấu vết. Nhạc Ấn Long lập tức đi luôn. 

Ông Tháp truyền âm nói: “Tên thuộc hạ này của cậu có chút tà môn, tôi cảm thấy hình như trước kia đã từng gặp.” 

Hum? 

Vương Bác Thần sững người, anh biết tính cách của Nhạc Ấn Long gian tà, rất khó mài dũa. 

Nhưng anh và Nhạc Ấn Long là anh em sinh tử nhiều năm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ Nhạc Ẩn Long có tâm tư gì khác. 

“Có ý gì?” 

“Tôi cảm thấy trước khi tôi mất đi ký ức tôi chắc biết cậu ta, nhưng không nhớ ra được, cũng có thể là tôi nhớ nhầm” 

Vương Bác Thần thầm ghi nhớ lời của Tháp linh. 

Nếu điều ông ta nói là thật, vậy ở thời đại mà trước khi ông ta không có mất đi ký ức, đã cách bây giờ nhất định vô cùng lâu. 

Nếu thật sự biết Nhạc Ấn Long, vậy chứng tỏ cái gì? Nhạc Ấn Long là chuyển thế của ai đó? 

Có điều với sự hiểu biết của anh về Nhạc Ấn Long, tuy tên nhóc đó như yêu như tà, cà nhơ cà phất, nhưng trong lòng cậu ta cũng có một giới hạn. Mặc kệ như nào, Nhạc Ẩn Long cũng là anh em sinh tử của anh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, người làm anh như anh cũng sẽ giúp cậu ta giải quyết. 

Mọi người nhanh chóng rời khỏi Phật Quốc. 

Thấy tay áo trống không đó của Nhạc Ẩn Long, trong 

lòng Vương Bác Thần cực kỳ khó chịu. 

Nếu cánh tay bị đứt vẫn còn, anh còn có cách nối lại. 

Nhưng cánh tay bị đứt đã mất rồi. 

Anh truyền âm hỏi Tháp linh có cách gì không, ông Tháp rất không quan tâm mà nói tới Thần Cảnh đương nhiên có thể tái sinh cánh tay bị đứt, đâu phải là chuyện gì to tát. 


Đề xuống suy nghĩ trong lòng, Vương Bác Thần vẫ vai của Nhạc Ấn Long: “Nhạc, sau này tôi sẽ khiến cánh tay này của cậu mọc lại. Chúng ta phải nghĩ mọi cách đột phá đến Thần Cảnh, tuy tôi cũng không biết Thần Cảnh là cảnh giới gì. Nhưng tới Thần Cảnh thì có thể tái sinh cánh tay bị đứt. 

Nhạc Ẩn Long cười đầy tà mị, nói: “Anh Thần, một cánh tay tính là gì chứ, mạng của tôi cũng là của anh. 

Vương Bác Thần không nói gì nhiều nữa, giữa anh và 

Nhạc Ấn Long không cần giải thích quá nhiều.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv