Thần Chủ Ở Rể

Chương 1002: Không đúng.



“Lâm Đạo Tử ta chết ở đây.”

7 chữ này lại khiến Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, cả người lạnh toát.

Lâm Đạo Tử là tên của Lâm lão đầu.

Khi Lâm lão đầu chết anh ở bên cạnh, Lâm lão đầu còn là tự tay anh chôn cất.

Nơi này là Phật Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây?

“Lẽ nào là cùng tên?”

Vương Bác Thần ổn định tâm thần, Lâm lão đầu là do anh tự tay chôn, không thể xuất hiện ở đây.

Trừ phi lúc đó Lâm lão đầu không chết, bản thân lại chạy tới đây chết một lần.

Nhưng chuyện này căn bản không thể.

Vương Bác Thần phán đoán một chút, thời gian tử vong của bộ xương khô này ít nhất hơn 20 năm, không thể là Lâm lão đầu, có lẽ chỉ là tên giống nhau.

Sau khi xác định không phải, Vương Bác Thần thở phào, nếu không cũng quá dọa người rồi.

Trong lòng của bộ xương có một cái hộp gỗ nhỏ, Vương Bác Thần lấy ra.

Sau khi mở ra, bên trong là một bức thư, nhưng chữ bên trên lại khiến Vương Bác Thần chết lặng.

Chỉ thấy bên trên viết: “Vương Bác Thần, đồ đệ ngoan của ta, ông lão ta lần này thật sự sắp chết rồi, bộ xương trước mặt con là ta. Ừ, tuy bây giờ ta vẫn chưa gặp được con, vẫn chưa thu nhận con là đồ đệ, nhưng ta biết 20 năm sau con chắc chắn sẽ đến đây.”

“Sao hả? Thuật bói toán của ta có giỏi không? Không cần nghi ngờ, ta là sư phụ Lâm Đạo Tử của con, ta chỉ là chết trước khi nhận con làm đồ đệ mà thôi. Tòa tháp này có lai lịch thần bí, ta vốn muốn dò đường trước cho con, không ngờ được tòa tháp này không nói lý, lão phu sơ ý không tránh được nên đã chết. 8 tầng còn lại thì con đừng đi, bây giờ đi lên chỉ có thể đi chết. Nhưng tòa tháp này có thể dùng để giết cường địch.”

“Được rồi, ta cũng chỉ có thể giúp con tới đây thôi, đợi con bao giờ nghĩ thông chuyện ta chết trước khi nhận con làm đồ đệ, con mới có tư cách phân cao thấp với cường giả thật sự. Thi thể của ta, con cũng đừng động vào, nơi này khá tốt.”

Mẹ kiếp đây là chuyện gì thế?

Vương Bác Thần sắp điên rồi.

Đây chính là bút tích của Lâm lão đầu.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Lâm lão đầu chết trước khi nhận anh làm đồ đệ?

Vậy người nhận anh làm đồ đệ là ai?

Lẽ nào là quỷ hồn của Lâm lão đầu?

Không đúng.

Trên thư, Lâm lão đầu nói ông ta tính ra anh là đồ đệ của ông ta, nhưng ông ta đã chết rồi…

Vương Bác Thần hoàn toàn mù mịt, căn bản không giải thích rõ được, cũng không có bất cứ tính logic nào.

Nhưng sự thật là như vậy, trước khi Vương Bác Thần chết đã tính ra anh sẽ trở thành đồ đệ của ông ta, sau đó sau khi ông ta chết thì lại nhận anh làm đồ đệ!

Mẹ kiếp chuyện này là cái quái gì thế?

Trên thư viết mấy câu như này, thông tin hữu dụng gì đó cũng không có.

“Đây không phải là kịch bản ác ôn của Lâm lão đầu chứ? Nhưng Lâm lão đầu từ sau khi nhận mình làm đồ đệ thì luôn ở cạnh mình, sư phụ cho dù muốn giở trò, cũng phải có thời gian tới đây mới được.”

Vương Bác Thần nghĩ kỹ lại, chắc chắn Lâm lão đầu không có thời gian tới đây.

Sau khi nhận anh làm đồ đệ, Lâm lão đầu dẫn anh rong ruổi hơn một năm ở các chiến trường, sau đó thì mất. Sau đó đáp ứng yêu cầu của Lâm lão đầu, chôn ở chân núi Côn Luân.

Nơi này cách chân núi Côn Luân có tới mười vạn tám nghìn dặm, với lại trong thời gian hơn 1 năm Lâm lão đầu dẫn anh đi ngao du, gần như đều ở bên Châu Phi.

Đâu có thời gian tới Phật Quốc?

Trừ phi Lâm lão đầu có thể trong nháy mắt từ Châu Phi xuất hiện ở Phật Quốc.

“Có khả năng là trước khi Lâm lão đầu nhận mình làm đồ đệ, tính được mình sẽ tới đây, vậy nên tạo ra trò đùa quái đản ở đây trước không?”

Vương Bác Thần lần nữa kiểm tra kỹ bộ xương.

Nhưng điều khiến anh càng kinh ngạc hơn là kết luận được đưa ra là bộ xương này là của Lâm lão đầu!

Bởi vì bẩm sinh chân trái của Lâm lão đầu ngắn hơn chân phải 3cm, chân trái của bộ xương này cũng như vậy.

Ngoài ra, tay trái của Lâm lão đầu bị tật, sinh ra thì ít hơn người khác một ngón tay út, vậy nên tay trái chỉ có 4 ngón tay, cái này khác với bị đứt.

Mà xương tay trái của bộ xương này là 4 ngón bẩm sinh, không có ngọn tay út.

Tổng hợp những điều này lại, Vương Bác Thần chắc chắn bộ xương này là của Lâm lão đầu!


Tuy trong lòng rất tò mò, nhưng Lâm lão đầu cảnh cáo anh đừng đi lên, tóm lại sẽ không hại anh.

Vương Bác Thần đang định rời đi thì đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Đồ đệ ngoan, con cứ đi như vậy sao?”

Vương Bác Thần lập tức xoay người, ở đó có một Lâm lão đầu sống sờ sờ, lúc này đã đứng ở lối vào của tầng 2, cười híp mắt nhìn anh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv