Vương Bác Thần cực kỳ kinh ngạc, anh chưa từng thấy cái vuốt lớn như vậy.
Chỉ một cái vuốt cao bằng tòa nhà 4-5 tầng!
Đây là sinh vật gì?
Điều quỷ đị là lúc này với thị lực của anh, vậy mà không thể nhìn rõ toàn bộ diện mạo của sinh linh đó.
Làn khói dày đặc này đã rất quỷ dị, với thực lực hiện nay của Vương Bác Thần, phạm vi có thể nhìn thấy lại không quá 10m!
“Làn khói dày đặc rốt cuộc xuất hiện từ đâu?”
Trong lòng Vương Bác Thần cảnh giác, không có vọng động.
Anh không biết cái mà Nhạc Ẩn Long gặp phải có phải cái vuốt khổng lồ này hay không, tòa tháp cổ này thật sự quá mức thần bí.
Bụp bụp bụp!
Vào lúc này, trong tháp truyền tới tiếng bước chân inh tai nhức óc.
Sau đó, truyền ra tiếng chém giết cực lớn và tiếng gầm của thú.
Các loại âm thanh tập trung lại, giống như đang diễn ra một trận đại chiến.
Tiếng nổ kịch liệt, sấm sét rền vang, còn có riếng rồng ngâm gió rít, âm thanh chói tai của vạn kiếm va chạm.
Chỉ là từ âm thanh này nghe thì thấy đây là một trận đại chiến trên không.
“Đây là chiến đấu của lúc nào? Chiến đấu cấp bậc gì có thể đạt tới mức độ này?”
Trong lòng Vương Bác Thần chấn động, rất khó tưởng tượng, đại chiến mức độ như này sẽ kịch liệt tới mức độ nào.
Chỉ vuốt khổng lồ của một sinh linh thì có thể khiến người ta run rẩy như vậy, càng không cần nói tới hai bên tham gia cuộc chiến.
May mà trận chiến đấu này hình như chỉ là một thấu ảnh, bao gồm cả cái vuốt khổng lồ đó, đều chỉ là thấu ảnh, không phải hiện thực.
Cho dù như vậy, Vương Bác Thần cũng rất kinh hãi.
Chỉ thấu ảnh cũng đáng sợ như vậy rồi, vậy cái vuốt đó đã gần như thực chất hóa, anh vừa rồi thậm chí tưởng rằng là tồn tại trong hiện thực. Bây giờ mới biết không phải như vậy.
“Thanh đoạn mâu này lẽ nào là vũ khí bị gãy trong trận đại chiến này?”
Vương Bác Thần có hơi hiểu rồi, cánh tay của Nhạc Ẩn Long rất có thể là bị thanh đoạn mâu này chém đứt.
Tòa tháp cổ này rốt cuộc có lai lịch gì?
Vậy mà có lạc ấn chiến tranh đáng sợ như vậy.
Qua khoảng hơn nửa tiếng, các âm thanh chiến đấu trong làn khói mới từ từ biến mất, lần nữa yên tĩnh trở lại.
Vương Bác Thần thở phào, thầm nói: “May mắn không phải cảnh tượng thực tế, nếu không mình e là ngay cả tư cách tham gia chiến đấu cũng không có.”
Không biết trận chiến đấu này xảy ra vào khí nào, cũng chỉ có ra ngoài mới từ từ điều tra được.
Cánh tay xuất hiện vừa rồi, cũng không thể chỉ là một lạc ấn.
Nhưng điều kỳ lạ là làn khói dày đặc không tan đi, mọi thứ quay lại yên tĩnh, yên tĩnh tới mức hơi quỷ dị.
Vương Bác Thần càng không dám sơ ý.
Trong làn khói, Vương Bác Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy thứ trong phạm vi 10m.
Sau khi chắc chắn tạm thời không có nguy hiểm, Vương Bác Thần tiếp tục đi về phía trước.
Anh rất nghi hoặc, nhìn từ bên ngoài, không gian trong tháp coi như lớn, bây giờ cũng nên đi tới điểm cuối.
Nhưng sự thật là anh cảm thấy vẫn chưa đi tới điểm cuối, có lẽ là do làn khói dày ảnh hưởng tới phán đoán của anh.
“Cậu tới rồi sao?”
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một âm thanh, dọa cho Vương Bác Thần giật mình.
Anh lúc này mới phát hiện, trước mắt xuất hiện một bóng người.
Có điều người đó quay lưng với anh.
“Ông là ai?”
Vương Bác Thần trở nên cảnh giác, tuy nhiên bóng lưng đó không có lên tiếng nữa.
“Tôi tới rồi.”
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ sau lưng Vương Bác Thần, dọa cho Vương Bác Thần kinh hãi, suýt nữa thì ra tay.
Lúc này lại có một người từ đằng sau đi ra.
Tuy phần mặt của người này có hơi mơ hồ, nhưng đại khái có thể phán đoán được, là một thanh niên.
“Lại là thấu ảnh sao?”
Vương Bác Thần không có hành động gì, may mắn vừa rồi không có ra tay.
Người thanh niên quỳ xuống trước bóng lưng đó, sau khi dập đầu ba cái thì đứng dậy, nói: “Hai chúng ta hết nợ, còn lại chỉ là thù hận.”
“Haizz, cậu thật sự muốn chọn như vậy sao?”
Bóng lưng đó thở dài, nghe giọng nói hình như là một ông lão.
Người thanh niên cười lạnh nói: “Năm đó ông không phải cũng như vậy sao?”
Ông lão trầm mặc hồi lâu, nói: “Cậu không hiểu.”
Người thanh niên cương quyết nói: “Tôi không muốn hiểu, cũng không cần hiểu, cái cũ tóm lại phải phá bỏ, thứ mới tóm lại phải xuất hiện.”
Ông lão vẫn quay lưng với người thanh niên: “Cái cũ chưa chắc là không tốt, thứ mới cũng chưa chắc là tốt.
Người thanh niên cười mỉa mai nói: “Ông luôn quay lưng với chúng sinh không chịu xoay người, vậy nên ông trước giờ không biết chúng sinh cần gì!”
Ông lão không lên tiếng nữa.
Vào lúc này, người thanh niên bỗng ra tay, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, nhanh như cắt mà đâm về phía lưng của ông lão.
Hình ảnh tới đây thì biến mất, chỉ còn lại làn khói dày đặc.
Cuộc đối thoại không đầu không đuôi này khiến Vương Bác Thần có hơi khó hiểu, ông lão đó là ai? Người thanh niên đó lại là ai?
Vương Bác Thần phát hiện, làn khói dày đặc không biết khi nào đã tan đi, vừa rồi sự chú ý của anh bị người thanh niên và ông lão thu hút, không có chú ý tới.
Làn khói dày đặc tan đi, mà ở chỗ cách trước người Vương Bác Thần không tới 3m có một bộ xương khô ngồi đó, dưới đất viết một dòng chữ, lại khiến Vương Bác Thần lập tức tê dại da đầu, dựng tóc gáy cả người, choạng loạng lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy trên đất viết rằng: “Lâm Đạo Tử ta chết tại đây.”
Vương Bác Thần sửng sốt nói: “Sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Lâm lão đầu được chính tay mình chôn cất, sao có thể ở đây chứ?”