Đến giữa tháng 6, mọi chuyện cũng dần đi vào quỷ đạo.
Trong thời gian đó, có rất nhiều việc phải làm trong studio, Hứa Thư bận rộn cả ngày với mọi người trong đó.
Thẩm Từ Sinh nói cô lại vô lương tâm.
Nhiều khi anh gọi điện, cô bận đến mức không thể nghe máy được, có thể tưởng tượng được vẻ mặt của vị tổng tài nào đó ở đầu dây bên kia đen như thế nào.
Sau mười giờ tối, Hứa Thư tắt đèn, khóa cửa rồi rời khỏi studio.
Cô mệt mỏi, vừa nhắm mắt, vừa xoay xoay cổ cho đỡ nhức mỏi.
Vừa đẩy của ra, chiếc xe đậu bên ngoài đột nhiên bấm còi inh ỏi.
Âm thanh khuếch đại trong con hẻm yên tĩnh khiến Hứa Thư giật mình.
Đèn pha ô tô lúc này cũng đột ngột bật sáng, hai nguồn sáng chiếu thẳng về phía trước.
Nhìn biển số xe quen thuộc.
Cô khoanh tay đứng im đó, như đang chờ anh đi lại.
Thẩm Từ Sinh ban đầu còn rất khó chịu vì bị bỏ rơi, nhưng bây giờ... giống như gió thổi mây bay vậy.
Anh cười khẽ lấy đầu lưỡi chống vào má, cuối cùng đành cam chịu mở cửa bước xuống xe.
Giữa hai người còn một khoảng phải đi, đèn đường trên đầu tỏa ra màu vàng ấm áp.
“Còn chưa lại đây?” Thẩm Từ Sinh nheo mắt nhìn cô.
Hứa Thư lắc đầu tinh nghịch nói: "Anh Thẩn, lại đây."
Khoảng cách bảy tám bước cũng không xa.
Nhưng không ai lại bước đến trước, khung cảnh có chút lúng túng.
Hai tay Thẩm Từ Sinh đút vào túi quần, vẻ mặt không thay đổi, Hứa Thư còn bình tĩnh hơn anh.
Đúng là phải đối thủ mạnh rồi.
Hứa Thư bắt đầu đếm ngược trong lòng, tự nhủ mình sẽ đi qua đó khi đếm đến một.
Ai biết còn chưa đếm đến ba, người đối diện đã sải bước đi tới.
Không có gì đáng kinh ngạc.
Thẩm Từ Sinh nắm tay cô đến bên cạnh xe, rồi mở cửa sau cho cô ngồi vào.
Hứa Thư có chút ngạc nhiên, tại sao cô lại ngồi ở ghế sau, cho đến giây tiếp theo, cô mới biết là anh cố ý.
Khoảng cách hai người lúc này quá gần khiến đồng tử của cô co rút lại.
“Anh Thẩm?” Hứa Thư dựa vào cửa, không quên đặt tay lên ngực anh.
Anh không trả lời mà hỏi: “Sao mấy ngày nay em không nghe điện thoại của anh?”
"Có bắt máy mà."
Cô thực sự có trả lời, nhưng có lẽ năm cuộc gọi thì cô sẽ bắt được một cuộc.
Thẩm Từ Sinh tỏ ra thích thú chừ câu trả lời tiếp theo của cô.
“Dạo này em nhiều việc quá.” Cô chớp mắt nhìn anh, “Em không cố ý không nhận điện thoại của anh.”
Hứa Thư thực sự không ngờ Thẩm Từ Sinh lại có phản ứng lớn như vậy chỉ vì sự việc này.
Trong xe vẫn tối om, bên trong đèn đường căn bản không thể chiếu vào được.
“Anh Thẩm.” Cô nuốt nước bọt, “Lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Thẩm Từ Sinh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh không nói gì liền ngồi dậy.
Xung quanh yên tỉnh, cô lén nhìn anh nhưng lại bị anh bắt gặp.
Hứa Thư đến gần anh, mạnh dạn nắm tay anh.
Lòng bàn tay anh vừa to vừa ấm.
"Anh Thẩm ăn cơm chưa?"
Dù sao cũng đã hơn mười giờ rồi, làm sao có khả năng anh còn chưa ăn cơm.
Chỉ là bây giờ cô không tìm được chủ đề nào thích hợp hơn để nói mà thôi.
Ai ngờ Thẩm Từ Sinh lại trực tiếp trở tay nắm ấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh không mặn không nhạt nói: "Anh chưa ăn."
“Thật sao?” Hứa Thư kinh ngạc.
“Đợi em cùng ăn.” Thẩm Từ Sinh quay đầu nhìn cô, “Năm giờ chiều anh đã đến đây rồi.”
Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì bình thường studio sẽ đóng cửa lúc 5:30.
Nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn, anh đã đợi cô bên ngoài hơn năm tiếng đồng hồ rồi.
Cô không biết liệu có phải là cô bị ảo giác hay không, nhưng bây giờ nhìn anh rất đau khổ.
Hứa Thư chưa từng nhìn thấy khía cạnh này của anh trước đây, trái tim cô liền lỡ mất một nhịp.
Sau này khi nhớ lại khoảnh khắc này, cô cảm thấy Thẩm Từ Sinh đã thực sự yêu mình.
Nếu đã không thích thì nói chi đến chuyện yêu.
“Sao anh không vào trong?” cô hỏi.
Thẩm Từ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói, "Anh sợ anh sẽ quấy rầy em làm việc."
Cảm giác áy náy của cô lại dâng lên, "Được rồi, được rồi, em đi ăn tối với anh, được không?"
"Nhưng anh không biết phải ăn gì."
Anh lúc này như một đứa trẻ đang giận dỗi, anh sẽ tiếp tục gây rối nếu như không được dỗ dành cho thật tốt.
"Vậy anh muốn gì?"
"Anh không biết."
Khóe miệng Hứa Thư nhếch lên, cô đành phải dỗ anh vậy.
“Vậy thì về nhà em đi.” Cô đột nhiên nói.
Thẩm Từ Sinh dùng khuôn mặt bất đắc dĩ lắm mới đến nhà cô để nhìn cô.
Hứa Thư tiếp tục nói: "Em làm đồ ăn cho anh."
Cứ như vậy, sau hơn mười phút, họ đã đến nhà Hứa Thư thuê.
Thời gian trước anh đã đến đây để đưa đồ dùng học tập cho Hứa Thư, nhưng anh chỉ đến cửa rồi về.
Nơi này không lớn lắm, nhưng đủ cho một người ở, phong cách trang trí và màu sắc rất ấm áp.
“Anh Thẩm, ngồi một lát đi.” Hứa Thư đang định buộc tóc đi vào phòng bếp, “Nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể xem ti vi.”
Anh chỉ có thể xem TV, ở đây không có cách giải trí nào khác.
Hứa Thư quay người đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh để xem có gì sẵn để nấu không.
Nhưng... tủ lạnh lại trống rỗng.
Khi đến cửa bếp, cô dựa vào khung cửa gọi anh: "Anh Thẩm."
Thẩm Từ Sinh quay đầu lại: "Hả?"
"Anh từng ăn mì gói chưa?"
Không khí lập tức im lặng, anh đang suy nghĩ không biết có nên nói là anh chưa từng ăn hay không.
“Anh chưa ăn.” Thẩm Từ Sinh nói.
Khóe miệng Hứa Thư nhếch lên, không nói gì trực tiếp xoay người đi vào bếp.
Dù làm việc gì cô cũng rất nghiêm túc, tập trung cao độ.
Đến nỗi người bên ngoài không biết đã đi vào bếp từ lúc nào.
Thẩm Từ Sinh cởi chiếc tạp dề trên móc xuống, lặng lẽ đi đến sau lưng cô đeo vào cho cô.
"Em không sợ bị bẩn quần áo sao."
Hứa Thư xoay người lại, "Sao anh đi vào mà không có chút tiếng động nào vậy?"
“Làm gì có chuyện không vó?” Thẩm Từ Sinh cười nói: “Chỉ tai em nấu ăn quá tập trung thôi.”
Vừa nói, anh vừa giúp cô thắt tạp dề, thắt thành một chiếc nơ xinh đẹp sau lưng.
Bầu không khí lúc này có chút khó tả, rất mờ ám.
Không chỉ bên ngoài, mà ngay cả trái tim cũng lặng thinh.
Thẩm Từ Sinh không đi ra ngoài, mà dựa vào cách đó không xa "Chỉ đạo" cô.
Kỳ thật anh cũng không biết làm, nhưng rất có hứng thú nói, cái gì cho vào trước, cái gì cho vào sau, rồi đừng cho quá nhiều dầu...
Lúc này Hứa Thư rất muốn ném cái thìa vào người anh.
Không biết ngoài trời bắt đầu mưa từ lúc nào, tiếng mưa lộp bộp.
Trong phòng khách có một cái TV, hai người ngồi trên bàn, trước mặt mỗi người bưng một bát mì.
Lòng trắng trứng nóng hổi, bốc khói nhìn khá ngon.
Hứa Thư không biết anh ăn có quen hay không, liền không hỏi.
Nhưng Thẩm Từ Sinh lại rất hào phóng, nói cắn một miếng anh liền thấy ngon.
Cô nghe vậy cũng rất vui vẻ, xem hình ảnh trên tivi, thản nhiên nói: “Sau này em sẽ không đi làm, cả ngày ở nhà nấu cơm cho anh.”
Vừa dứt lời, hai người đều im bặt.
"Em..." Hứa Thư để đũa xuống, bắt đầu giải thích: "Em không phải có ý này, em..."
“Được.” Ánh mắt Thẩm Từ Sinh dịu dàng, không thèm để ý đến sự bối rối của cô.
Anh nghĩ tới, nếu có một ngày như vậy thì thật tốt biết mấy.
Chỉ là Hứa Thư đang suy nghĩ.
Hóa ra con người lại có thể giả vờ trìu mến, giả vờ thoải mái như vậy.