Ở đây không thích hợp để trò chuyện, mà tình cờ Thẩm Từ Sinh cũng đang vội quay về công ty để họp, vậy nên Hứa Thư đi cùng anh.
Xe dừng trước cổng công ty, sau khi xuống xe, Thẩm Từ Sinh nắm tay cô đi vào trong.
Có người giúp họ bấm thang máy.
"Em đã tìm được nhà chưa?" Anh hỏi.
Hứa Thư trả lời: "Em tìm thấy rồi, là thầy Cốc giúp em tìm."
"Ở huyện Thanh Thủy sao?"
Cô gật đầu, "Ở đấy rất gần studio, đi lại cũng rất thuận tiện."
Thẩm Từ Sinh trầm tư.
Thang máy đi lên tầng trên cùng.
Đây là lần thứ hai Hứa Thư đến văn phòng của anh, các vật dụng trang trí vẫn không thay đổi.
“Ở đây nghỉ ngơi một lát đi.” Thẩm Từ Sinh nói: “Sau khi họp xong anh cùng em đi ăn cơm.”
Anh đã quen với việc tự quyết định mọi thứ, Hứa Thư cũng không từ chối anh.
Xem ra đây đã là thói quen, thói quen đó rõ ràng là do Thẩm Từ Sinh hình thành cho cô.
Hứa Thư ngồi trên sô pha một lúc, đang định đứng dậy nhìn xung quanh thì nhận được điện thoại của Trần Hạnh.
"Mẹ."
Trần Hạnh 'ừ' một tiếng: "Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
Trần Hạnh vẫn chưa biết cô qua lại với Thẩm Từ Sinh, Hứa Thư và Tự Kiều cũng đã nói đến chuyện này, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Để tránh rắc rối không cần thiết.
Có khoảng im lặng kéo dài.
Một lúc lâu sau, Trần Hạnh mới hỏi: "Con đã quyết định ở lại Nam Chiếu rồi sao?"
Hứa Thư không ngờ bà lại đột nhiên hỏi đến chuyện này.
“Vâng ạ.” Hứa Thư tiếp tục nói, “Em đã tìm được việc ở đây rồi.”
"Quên đi." Trần Hạnh thở dài, "Làm việc ở đâu cũng vậy, nếu rảnh thì nhớ quay về thăm mẹ."
Đôi mắt cô dừng lại trên con đường đầy xe bên ngoài, cô nhẹ nhàng nói "vâng".
Cuộc gọi kết thúc.
Thẩm Từ Sinh cũng vừa đẩy cửa bước vào, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Em đói chưa?"
Hứa Thư lắc đầu.
Anh lại hỏi: "Mệt không?"
Nghe anh hỏi Hứa Thư lại muốn truê đùa anh.
“Em ngồi trên sô pha nãy giờ, sao có thể mệt được chứ?” Cô nói tiếp: “Họp lâu như vậy, anh Thẩm mới nên là người mệt mới phải.”
Ban đầu anh thực sự cảm thấy rất mệt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô gái này, anh lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Thẩm Từ Sinh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Hai ngày nay có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Hứa Thư gật đầu biểu thị cô hiểu.
"Nếu như không quan tâm em, anh sẽ không đến tìm em?"
Cô cười hỏi anh: "Anh Thẩm rất muốn em làm khó anh sao?"
Thẩm Từ Sinh dựa lưng vào ghế sofa, lười biếng nói.
"Anh chưa từng thấy em tức giận bao giờ."
Thẩm Từ Sinh cảm thấy bình thường cô là một người dịu dàng, ngay cả khi cô tức giận chắc cũng sẽ không quá đáng.
Quan trọng nhất, cô rất dễ dỗ dành.
Hứa Thư tò mò hỏi: "Anh Thẩn khi tức giận sẽ trông như thế nào?"
“Anh?” Anh nhìn cô rồi cúi đầu cười.
Câu hỏi này anh lại không nghiêm túc trả lời.
Anh nói: "Em đừng lo, dù em có làm gì, anh cũng sẽ không giận em đâu."
Trước mặt Hứa Thư, anh thực sự rất tốt tính, theo cách nói của Lục Nghiêu, anh sẽ giống như Phật tiên gián thế.
Hứa Thư bình thản nghe anh nói, dù sao tương lai còn rất dài, đâu ai nói trước được gì.
*
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp là một ngày nắng đẹp, hoa phượng nở rộ hai bên đường.
Cả lớp mặc đồng phục tốt nghiệp, đứng trước tượng một vĩ nhân, Triệu Niên Niên khoác tay Hứa Thư nhìn về phía ống kính.
Nụ cười rạng rỡ hơn hoa.
Mấy ngày trước hai cô không có cảm xúc gì đặc biệt, mãi đến bây giờ hai cô mới cảm thấy mình thực sự phải nói lời tạm biệt rồi.
Hai người đã sống với nhau được bốn năm, họ chưa từng cãi vã.
Triệu Niên Niên có tính cách vô tư, còn Hứa Thư thì trầm tĩnh, sống nội tâm, hai người xem như là bổ sung khuyết điểm cho nhau.
“Hứa Thư.” Hốc mắt Triệu Niên Niên đỏ hoe.
Cô vội lấy khăn giấy ra, "Có chuyện gì, đừng khóc mà."
"Mình sẽ rất nhớ cậu."
Hứa Thư cười an ủi: "Chúng ta đều ở Nam Chiếu, sau này còn có thể gặp lại mà, mình cũng đã nói cho cậu biết địa chỉ của mình rồi còn gì, cậu có thể đến tìm mình bất cứ lúc nào."
Triệu Niên Niên rơm rớm nước mắt nói đùa: "Sau này nếu như mình ở Nam Chiếu không thuận lợi, cậu nhất định phải giúp mình."
Cô nói "OK".
Khi Thẩm Từ Sinh đến, Hứa Thư còn đang nói chuyện với Mạc Tri Hàng.
Khi Mạc Tri Hàng nhìn thấy anh, biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi.
Thật ra cô không nghĩ anh lại đến sớm như vậy, không ngờ lại đụng phải Mạc Tri Hàng.
Hầu hết những người xung quanh đều đã đi chỗ khác để chụp ảnh.
Chỉ còn lại ba người họ ở chỗ này.
“Xong chưa?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Hứa Thư gật đầu nói: "Chụp ảnh tập thể đã xong rồi, em còn phải chụp ảnh riêng với Niên Niên nữa."
“Được, cứ từ từ.” Nói xong, anh đưa mắt nhìn người đối diện, nhưng không lên tiếng nói chuyện.
Mạc Tri Hàng không nói chuyện với anh, anh cũng quay người, chắp hai tay sau lưng nhìn đi chỗ khác.
Tình hình líc này nhất thời trở nên lúng túng, Hứa Thư đứng ở giữa không biết nên làm thế nào.
“Hứa Thư!” Cũng may lúc này Triệu Niên Niên cách đó không xa gọi cô lại, “Đến lượt chúng ta rồi, nhanh đến chụp đi.”
Cô đáp lại, sau đó nói với hai người bên cạnh: "Anh Thẩm, thầy Mạc, em qua đó trước."
Mạc Tri Hàng 'Ừ'.
Thẩm Từ Sinh vỗ vai cô, ấm áp nói: “Cẩn thận đấy.”
Chuyện này... vẫn luôn an toàn mà?
Khi Hứa Thư rời đi, hai người họ bắt đầu âm thành khởi động chiến tranh.
“Nhìn Thẩm tổng thật rảnh rỗi như vậy, không biết có phải nhà họ Thẩn sắp sụp đổ rồi không.”
Thẩm Từ Sinh cười nhạt: “Không cần anh phải lo lắng bại, bây giờ Hứa Thư là bạn gái của tôi, tôi chỉ muốn đến đón cô ấy đi ăn mà thôi.”
“Anh theo đuổi Hứa Thư chắc cũng dùng thủ đoạn không đứng đắn như Thẩm Vi Thành nhỉ.”
"Làm gì có ai quan tâm đến quá trình" Anh khinh thường nhìn Mạc Tri Hàng, thẳng thừng nói, "Kết quả mới là quan trọng nhất."
Mạc Tri Hàng muốn phản bác lại lời anh nói, nhưng lúc này anh ta lại không nói nên lời.
"Tại sao anh lại tiếp cận Hứa Thư? Tôi và anh biết rất rõ ràng, anh không sợ tôi nói cho cô ấy biết mọi chuyện sao?"
"Tôi rất muốn biết chân tướng mà anh nói là gì đấy."
Anh ta chẳng qua chỉ muốn nói Thẩm Từ Sinh tiếp cận cô là vì có mục đích khác, chứ không phải vì thích cô.
Anh tiến lên nửa bước, ngữ khí bình tĩnh nói tiếp: "Anh nhìn xem hiện tại cô ấy tin tưởng anh hay tin tưởng tôi."
Nhìn nụ cười nhất định sẽ chiến thắng anh, Mạc Tri Hàng lại không hề tức giận.
Thẩm Từ Sinh cũng không chắc chắn 100% là Hứa Thư sẽ chọn tin anh ta.
*
Sau khi chụp ảnh xong, Hứa Thư và Triệu Niên Niên cũng không vội rời đi.
"Nhìn xem, Hứa Thư, Thẩm tổng cùng thầy Mạc vẫn còn đang nói chuyện sao?"
Hứa Thư miễn cưỡng kéo khóe miệng.
Từ hướng này nhìn lại, đúng là không cảm nhận được bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng giữa họ.
Hơn nữa, Thẩm Từ Sinh trên mặt còn mang theo nụ cười, nhìn từ xa càng thêm hòa thuận.
"Họ đang nói về cậu à?" Triệu Niên Niên hỏi.
"Mình?"
“Đúng vậy, dù sao thì cậu cũng là học trò cưng của thầy Mạc, bạn gái của anh Thẩm.” Triệu Niên Niên cảm động nói: “Cậu rất đáng để họ thảo luận.”