Hứa Thư trả lời Tự Kiều vài tin, hai người trò chuyện một lúc lâu rồi kết thúc.
Thẩm Từ Sinh đang trên đường trở về, sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ghế sau, không nói một lời.
Anh không phải là người dễ nổi nóng hay giận dữ, nhưng dự án lần này thực sự không diễn ra suôn sẻ.
Hơn nữa vài phút trước Lục Nghiêu còn nói với, Ngôn Nhiêm không để anh vào mắt, bây giờ anh không biết mình đi đâu, cũng anh không nên tìm ai.
Xe dừng lại chờ đèn giao thông, Thẩm Từ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ven đường có một cửa hàng bánh ngọt, bên cạnh cửa hàng bánh ngọt là một cửa hàng hoa trang trí.
"Đến phía trước thì dừng lại," anh nói.
Trương Hàng rối rắm: "A, Sếp, anh không trở về với cô Hứa à."
Thẩm Từ Sinh liếc cậu ta một cái, "Tôi bảo cậu dừng thì dừng, ở đâu ra mà lắm lời thế?"
Trương Hàng không dám nói nữa, tìm một chỗ liêndf dừng xe lại.
“Không cần đi theo.” Thẩm Từ Sinh nói, “Chờ ở đây đi.”
Khi bước đến cửa hàng bánh ngọt đó, minh vẫn còn đang nghĩ hình như trước đây mình không được "rảnh rỗi" như vậy.
Hôm nay rắc rối chồng chất, vậy mà anh vẫn có thể dành chút thời gian để mua đặc biệt đi bánh kem cho cô gái đó.
Thẩm Từ Sinh nhớ Hứa Thư thích ăn chocolat, may mắn là vẫn còn một chiếc bánh mousse chocolat đen trắng cuối cùng.
Anh mang theo chiếc bánh được đóng gói tinh xảo đi ra rồi lại nhìn cửa hàng hoa thêm vài lần.
Cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Thật ra những chuyện này anh rất ít làm, bất kể là tặng quà cho người khác hay là việc gì khác, anh đều để thư ký hoặc Lục Nghiêu làm thay.
Nhưng đối với anh cô là trường hợp ngoại lệ.
Không có người trong cửa hàng, Thẩm Từ Sinh đành chọn trước.
Sau khi nhìn một vòng, anh thấy cửa hàng hoa này không có nhiều loại, chỉ bán hoa hồng cùng với hoa dành dành.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng động, là một người phụ nữ có dung mạo xuất chúng.
“Anh muốn mua gì?” cô ấy dựa vào cửa, hai tay đút túi quần.
Trông chẳng giống bà chủ chút nào.
Thẩm Từ Sinh cũng không quá để ý, chỉ vào một bó hoa hồng rực rỡ nói: “Bó nó lại cho tôi, cảm ơn.”
Người phụ nữ không nhiều lời, đi tới chổ bó hoa, cúi đầu nhìn xuống, bên tai còn có mấy sợi tóc rủ xuống.
Những bông hoa chỉ mới gói được một nửa thì lại có người đi vào.
Người đó không để ý đến Thẩm Từ Sinh, đi đến đặt hộp cơm lên bàn, cười nói: “Cảm ơn em đã giúp anh bó một bó hoa hồng với dành dành đẹp như vậy.”
Người phụ nữ cười trừng mắt nhìn anh ta, "Hiệp Thủy Nhất, anh không coa việc gì làm à?"
“Thật đúng là không có việc gì.” Hiệp Thủy Nhất đi tới khoác vai cô gái, nắm tay cô, rồi ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh ta giúp cô tiếp tục công việc còn dang dở, không quên giải thích: “Em ngồi nghỉ đi, anh giúp em làm."
Hình ảnh này ấm áp đến mức không thể tả được.
Thẩm Tự Sinh ôm bó hoa đi ra ngoài, đến cửa còn có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người đó.
Anh vô thức nhìn lại.
Anh thấy chàng trai áp đầu vào bụng cô gái, sau đó cười nói: "A Âm, con đá anh."
Cô gái vỗ vỗ lưng chàng trai, "Anh là bác sĩ đây, con chỉ mới mấy tháng tuổi, còn chưa thành hình đây."
*
Khi Thẩm Từ Sinh về đến khách sạn, Hứa Thư đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Tư thế hình như không thoải mái.
Thẩm Từ Sinh cất đồ đi.
Nhịn không được nở nụ cười, bế tiểu cô nương còn đang cuộn tròn trên sô pha đi vào phòng.
Lúc này chỉ mới năm sáu giờ chiều, trong phòng bật hai ngọn đèn nhỏ cạnh giường, không chói mắt.
Vừa chạm vào giường Hứa Thư lập tức tỉnh lại.
“Anh Thẩm?” Giọng nói mềm mại, “Anh về rồi.”
“Ừ.” Anh vén mớ tóc lòa xòa trên mặt cô, hỏi: “Sao em không vào phòng ngủ?”
“Em không định ngủ.” Hứa Thư cười giải thích nói: “Em thấy quá chán, nên chỉ nhắm mắt dựa vào sô pha, không nghĩ tới lại ngủ quên mất.”
Thẩm Từ Sinh cúi xuống hôn lên trán cô, Hứa Thư nhắm mắt lại hưởng thụ.
Trên trán vẫn còn hơi ấm, cô mở mắt nhìn anh, hai mắt nhìn nhau, trong mắt anh chỉ có cô.
Giống như đôi mắt đào hoa kia, cái nhìn si tình, nhưng bây giờ lại chỉ si tình mình cô.
Sau này nhiều lần thân thiết hơn như vậy, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy không có giây phút nào ấm áp như lúc này.
“Đói bụng chưa?” Thẩm Từ Sinh đánh gãy suy nghĩ của cô.
Ban đầu, anh mua bánh để chiều lòng cô gái nhưng cô lại vô tâm lắc đầu nói không đói.
Lại một khoảng im lặng kéo dài.
Không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì Thẩm Từ Sinh cảm thấy mình đã tính toán sai.
Lẽ ra cô nên ngọt ngào nói cô đói.
“Làm sao vậy?” Hứa Thư nhìn điểm khác thường.
Thẩm Từ Sinh ngồi lại mép giường, nghịch ngón tay thon dài trắng nõn của cô, thản nhiên nói: “Hỏi lại anh đi.”
Giọng điệu của anh có chút hờn giận.
"Anh Thẩm có đói không?"
Anh vậy mà lại nói "Không".
Hứa Thư đột nhiên hiểu ra có thể anh đã chuẩn bị gì đó cho cô.
“Anh Thẩm.” Cô dùng giọng ngọt ngào gọi anh, “Em đột nhiên thấy hơi đói.”
Cô gái này thật thông minh, Thẩm Từ Sinh không thể nhịn cười, lồng ngực khẽ run lên.
Hứa Thư rất ít khi thấy anh cười như vậy, cô cảm thấy lúc này anh thật đẹp.
“Anh có mua bánh kem cho em.” Tâm tình đặc biệt tốt, ngay cả lông mày cùng ánh mắt cũng mang theo ý cười.
“Dẫn em đi ăn.” Thẩm Từ Sinh nói.
Giày của Hứa Thư ở bên ngoài, anh liền bế cô ra ngoài.
Cô hoàn toàn không biết bất kể cô có giày hay không, thì anh cũng sẽ bế cô ra ngoài.
Chiếc bánh được đặt trên bàn, bên cạnh là bó hoa hồng đỏ tươi.
Thẩm Từ Sinh đặt cô ngồi xuống ghế, xoay người mở hộp bánh ngọt.
Vừa tháo xuống, anh vừa nói: "Em xem, chuyến đi này của em không uổng công chứ?"
“Thật sự không uổng công.” Hứa Thư giữ thể diện cho anh nói.
Ánh sáng hoàng hôn bên ngoài làm đỏ của bầu trời, ánh sáng mặt trời chiều tà chiếu vào phòng.
Nhìn những tia nắng này, cô mơ hồ nghĩ, đúng là không uổng công.
Chiếc bánh từ cửa hàng đó thực sự có vị bình thường, vị quá ngọt.
Thẩm Từ Sinh hỏi cô mùi vị thế nào, nhưng cô vẫn gật đầu không thành thật mà nói rất ngon.
"Cho anh ăn thử một miếng."
Nghe vậy, tay của Hứa Thư chợt dừng lại.
Thẩm Từ Sinh nghĩ cô không cho, liền giả vờ bỏ đi, còn không quên làm nũng nói: “Anh xuống xe mua cho em, em lại vô tâm như vậy à.”
Không phải Hứa Thư không nghe ra 70% trong lời nói đó là nói đùa.
Chỉ là cô chợt thấy có chút xúc động.
Cô múc một thìa lớn, cố hết sức đưa tay lên miệng anh.
“Rất ngọt.” Hứa Thư chớp chớp mắt nói.
Thẩm Từ Sinh nếm thử, “Quá ngọt.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục hỏi: “Tìm được chỗ ở chưa?”
Mấy ngày trước, anh tùy tiện hỏi, cô cũng chỉ tùy tiện trả lời.
Hứa Thư nói, "Em vẫn đang tìm."
“Yên tâm đi.” Anh lúc này rất dễ nói chuyện, còn có chút đùa giỡn, “Nếu tìm không được, thì liền dọn đến ở với anh đi.”
Cô nhìn anh rồi nói theo: “Vậy thì anh Thẩm nên suy nghĩ cho rõ ràng, em sống ở đó sẽ rất phiền phức.”
Thẩm Từ Sinh cười thật sâu: “Có gì mà phiền chứ? Chỉ là không thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa thôi.”
Hứa Thư lườm anh, khoanh tay giận dữ.
Trông vừa tội nghiệp vừa dễ thương.
“Anh không đùa với em nữa.” Thẩm Từ Sinh nhéo mặt cô nói: “Mặc kệ thế nào, anh cũng chỉ có một mình em thôi.”