Nam Chiếu đã vào tháng sáu, sau khi hoàn thành luận án tốt nghiệp thì ngày tốt nghiệp của Hứa Thư cũng đến gần.
Cô đang trên đường đến phòng tranh của Cốc Nghiên thì điện thoại trong túi rung lên.
Không cần xem cũng biết là ai gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối, Hứa Thư cố tình im lặng.
Giọng nói của người ở đầu dây bên kia khàn khàn, giống như anh chỉ vừa mới ngủ dậy.
“Sao không nói?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Hứa Thư nén cười.
"Hứa Thư?"
Một lúc sau cô mới nói 'ừm', rồi hỏi: "Anh Thẩm vừa mới ngủ dậy à?"
Thẩm Từ Sinh cười đáp: “Bây giờ là buổi trưa rồi.”
"Ngủ đến trưa cũng là chuyện bình thường mà."
“Anh không giống với em.” Thẩm Từ Sinh cố ý trêu chọc cô.
Hứa Thư không đáp lại anh, mà tiếp tục hỏi giọng nói của anh sao lại khàn như vậy.
Thẩm Từ Sinh không thể cưỡng lại sự quan tâm của cô, anh thành thật trả lời: "Mấy hôm nay có quá nhiều bữa tiệc."
Hai ngày qua, tối nào anh cũng có tiệc tùng, anh phải bàn hợp đồng với những người kia, vậy nên anh bắt buộc phải uống để bầu không khí không quá tẻ nhạt.
“Ồ.” Giọng cô có chút lạnh lùng.
Thẩm Từ Sinh cười nói với cô: “Đồ vô tâm.”
“Không phải em vô tâm.” Cô trả tiền rồi xuống xe đi về phía phòng tranh, “Là em không thể giúp anh được, càng không có cách giúp anh Thẩm không phải uống rượu. "
"Em có thể chặn rượu giúp anh."
“Có rất nhiều sẵn sàng chặn rượu cho anh Thẩm, làm gì đến lượt em chứ.” Lời này của cô như chứa cả một hủ giấm.
Người ở đầu dây bên kia nhíu mày, mơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi nói ra lời này.
“Ngày mai em nên đến Gia Hòa.” Thẩm Từ Sinh đột nhiên nói.
Ngày mai là cuối tuần, cô thật sự không có việc gì làm, hơn nữa khoảng cách giữa Gia Hòa với Nam Chiếu cũng không quá xa.
"Em đến đó làm gì?" Hứa Thư không hiêir hỏi.
Thậm chí có chút nghi ngờ anh đang trêu cô.
“Đến đây xem anh.” Thẩm Từ Sinh cười cười, “Xem xem có ai giúp anh chặn rượu hay không.”
*
Sau khi tan làm Hứa Thư quay về trường, về đên ký túc xá đã không thấy Triệu Niên Niên đâu.
Cô nàng dạo này rất hay đi ra ngoài, cũng không biết là đi gặp ai.
Cô vừa mới tắm xong từ phòng tắm đi ra, Triệu Niên Niên cũng vừa vặn bước vào cửa, trên tay cầm theo một miếng gà rán.
“Ăn cơm chưa?” Triệu Niên Niên vừa khóa cửa vừa hỏi.
Hứa Thư gật đầu, "Mình ăn rồi." Cô tiếp tục hỏi: "Sao bây giờ cậu mới về?"
"Một người bạn tổ chức sinh nhật, mình ra ngoài chơi một lát rồi mới về." Triệu Niên Niên hỏi: "Nhân tiện, Hứa Thư, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó cậu định thuê nhà ở đâu?"
Cả hai đều có việc ở Nam Chiếu, vậy nên chuyện thuê nhà quả thật là một vấn đề.
"Chưa biết nữa."
Triệu Niên Niên thở dài: "Vị trí quá gần trung tâm thành phố thì không thể thuê nổi, nhưng nếu thuê ở nơi không quá náo nhiệt thì phải tìm chỗ cách nơi làm việc không xa."
Hứa Thư trầm ngâm gật đầu.
Điện thoại trên bàn rung lên, cô bấm vào WeChat, là tin nhắn của Thẩm Từ Sinh.
Ông Thẩm: [8 giờ sáng mai, anh bảo Trương Hàng qua đón em.]
Hứa Thư kinh ngạc: [Thật sự muốn em đến đó sao?]
Ông Thẩm: [Ừ, anh muốn gặp em.]
Một câu nói đơn giản..
Nhưng lúc Hứa Thư nhìn thấy những chữ này, cô lại có chút sững sờ.
*
7:30 Trương Hàng đến.
Hứa Thư rời khỏi giường, tắm rửa rồi thay quần áo hết sức nhẹ nhàng, vậy mà vẫn đánh thức Triệu Niên Niên.
“Hôm nay cậu cũng phải đi làm sao?” Triệu Niên Niên nhỏ giọng hỏi.
"Không phải." Cô nói, "Mình đến khu Gia Hòa."
“Sao tự nhiên lại đến đó?” Triệu Niên Niên híp mắt ngồi dậy, đầu tóc còn rối tung.
"Anh Thẩm ở đó."
Người ở giường trên lại nằm xuống, giễu cợt nói: “Thẩm tổng thật bám người, mấy ngày không gặp, đã hận không thể trói cậu vào người rồi.”
Câu nói cỉa cô ấy làn Hứa Thư bật cười.
"Vậy khi nào cậu về?"
Cô suy nghĩ một chút, "Sau khi ăn tối mình sẽ về với cậu."
Trương Hàng đậu xe ở cửa ký túc xá, Hứa Thư vừa xuống lầu đã nhìn thấy.
“Cô Hứa, chào buổi sáng.” Cậu ta mở cửa cho cô, đối với cô cũng cung kính như đối với Thẩm Từ Sinh.
Đây là đãi ngộ của bà chủ.
"Chào buổi sáng." Hứa Thư mỉm cười đáp lại.
Xe chạy ra khỏi cổng trường, rồi đi vào đường cao tốc, trên đường có rất nhiều xe.
“Hai ngày nay anh Thẩm vẫn còn bận sao?” Hứa Thư hỏi.
Trương Hàng đi theo Thẩm Từ Sinh đến Gia Hòa, vì vậy cậu ta nhất định sẽ biết anh có bận hay không.
“Cũng khá bận.” Trương Hàng cười cười, “Nhưng nếu cô Hứa, sếp nhất định sẽ ở cùng cô.”
Cảnh vật dọc bên đường vẫn vậy, Hứa Thư nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc cũng thấy chán, đành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết vì sao, lần nào lên xe anh cô cũng ngủ rất yên tĩnh.
Nếu như lúc đến nơi không phải Trương Hàng khẽ gọi cô xuống xe, có lẽ đến tận chiều cô mới tỉnh lại.
“Đây là thẻ phòng.” Trương Hàng đưa thẻ cho cô, “cô Hứa, cô cứ lên đi.”
Hứa Thư vẫn còn hơi mơ hồ, trạng thái mơ hồ còn kéo dài cho đến khi cô quẹt thẻ để vào phòng.
Ngồi trên sofa mà đầu óc vẫn trống rỗng.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô ở trong phòng khách, không biết Thẩm Từ Sinh có ở đây không, cô xấu hổ không dám nhìn xung quanh.
“Sớm như vậy?” Thanh âm từ phía sau truyền đến.
Thẩm Từ Sinh đóng cửa lại, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới đi ra.
Cô gật đầu lia lịa.
“Có chuyện gì à?” Anh bước đến chỗ cô rồi ngồi xuống.
“Vừa mới tỉnh ngủ.” Hứa Thư có chút xấu hổ, “Còn chưa khôi phục lại.”
Khóe miệng Thẩm Từ Sinh nở một nụ cười, anh đưa tay che mắt cô lại.
"Vậy thì cứ từ từ khôi phục đi."
Lông mi ngang lòng bàn tay anh, làm anh có chút ngứa ngáy.
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu xuống sàn nhà cùng góc sô pha, xung quanh yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy cả nhịp tim của hai người.
Chuông cửa reo lên, đã đến giờ ăn trưa.
Thẩm Từ Sinh đi mở cửa, người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào, bày biện món ăn, sau khi chúc bọn họ ăn ngon miệng liền rời đi.
“Lát nữa anh còn có cuộc họp.” Anh gắp cho cô một ít đồ ăn, ngước mắt hỏi: “Em muốn ở đây nghỉ ngơi, hay là ra ngoài đi dạo?”
Tất nhiên Hứa Thư chọn ở đây.
Bây giờ bên ngoài nắng như thiêu như đốt, cô thật sự không có ý định đi dạo gì đó.
“Vậy em nghỉ ngơi đi.” Thẩm Từ Sinh trước khi đi ra ngoài giải thích, “Xong việc anb sẽ lập tức quay về với em.”
Hình ảnh lúc này là một chút ngọt ngào.
Hứa Thư ngoan ngoãn gật đầu, chỉ phải nói: "Anh cứ làm việc đi."
Tiễn Thẩm Từ Sinh ra cửa xong, cô liền bước vào trong.
Tầng lầu ở đây rất cao, vì là vị trí đắc địa nên tầm nhìn rất rộng.
Một số tòa nhà đầu tiên đều là những tòa nhà cao lớn tráng lệ.
Nhìn một hồi, cô ngồi trở lại ghế sô pha nhìn điện thoại di động, có vài tin nhắn của Tự Kiều gửi đến.
Kể từ khi Từ Kiều biết rằng Hứa Thư đang yêu đương, cô ấy đã bắt Hứa Thư kể chi tiết mọi chuyện.
Nói cái gì mà sẽ giúp cô kiểm tra, dù sao những chi tiết nhỏ cũng rất quan trọng.
Nhưng Hứa Thư chỉ kể những chuyện rất bình thường, vậy mà Tụe Kiệu lại có hứng thú nghe.
Thỉnh thoảng, cô ấy còn chân thành nói lên quan điểm của mình.