Giữa tháng năm, Thẩm Từ Sinh bắt đầu bận rộn, nhưng anh vẫn dành thời gian đến đón cô đi ăn tối.
Lúc trời về chiều, bên ngoài trời đầy mây đỏ.
Hứa Thư ngồi trên ghế lái phụ, không lẻ anh thật sự muốn làm tài xế của cô thật sao.
“Em muốn ăn gì?” Anh nhìn cô.
“Không biết nữa.” Hứa Thư cười nói: “anh Thẩm muốn ăn cái gì thì có thể dẫn tôi đi.”
Thẩm Từ Sinh là một người thích đưa ra quyết định của mình, anh rất hiếm khi hỏi ý kiến của người khác.
Vậy nên anh sếp nào đó hài lòng với câu trả lời của cô.
"Vậy chúng ta đến chỗ Lục Nghiêu chơi được không?" Anh nói.
Chiếc xe quay đầu, ra khỏi đường cao tốc, cũng có nhiều phương tiện hơn, xe từ từ chạy chậm lại.
Ngừng đèn đỏ, Thẩm Từ Sinh chống tay lên cửa sổ, ngón trỏ để lên má, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô dùng điện thoại di động chụp cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, mái tóc dài xõa ngang vai, cả người tỏ ra sự dịu dàng.
Hứa Thư vừa vặn quay đầu lại, cho anh xem tấm ảnh vừa mới chụp, giống như đang hỏi, "Không tệ chứ?"
“Không tệ.” Anh cẩn thận đánh giá.
"Nếu sau này không vẽ nữa, thì làm nhiếp ảnh gia cũng tốt." Đây là lần đầu tiên Hứa Thư nói kế hoạch cuộc đời với anh, "Sống ở một nơi không ồn ào, tốt nhất là nên nuôi thêm một con mèo."
Thẩm Từ Sinh mỉm cười: "Không ở nơi ồn ào? Em không thích Nam Chiếu sao?"
“Thích.” Cô chớp mắt nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài, cô luôn cảm thấy nơi này trống trải, nhưng không phải là cảm giác không gian trống trải ít nhà.
Hơn nửa giờ sau, xe mới vững vàng dừng lại, Lục Nghiêu đã chờ ở cửa.
Miệng ngậm điếu thuốc, cậu ta mở cửa xe bên Hứa Thư trước.
"Hứa tiểu thư, lâu rồi không gặp."
“Ừm, đã lâu không gặp.” Cô lễ phép đáp.
Thẩm Từ Sinh ném chìa khóa xe cho cậu ta, chỉ để lại một câu: “Tìm một chỗ tốt đậu xe đi.”
Hai người bước vào trong, vẫn là phòng riêng lúc trước.
Điểm khác biệt là các đèn đã được thay mới, đèn mới hiện đại hơn đèn cũ.
Sau khi đỗ xe, Lục Nghiêu vào pha trà cho họ.
Nếu không phải vì thể diện của Thẩm Từ Sinh, cậu ta cũng sẽ không làm những việc này.
“Nhị thiếu gia hôm nay sao lại rảnh rỗi như vậy?” Lục Nghiêu hỏi.
Hứa Thư cũng muốn hỏi câu này.
“Phải dành thời gian ăn cơm chứ.” Thẩm Từ Sinh trả lời.
"Cô Hứa thì sao? Gần đây cô làm gì?"
"Tôi không có việc gì quan trọng." Hứa Thư cười nói.
Thực ra gần đây cô khá bận rộ, vừa phải đến phòng tranh của Cốc Nghiên vừa phải làm bảo vệ luận án tốt nghiệp, nhưng cô vẫn dành thời gian để đi ăn với Thẩm Từ Sinh.
Sau đó Lục Nghiêu không nói một lời nữa liền rời đi, chỉ để lại hai người bọn họ ăn cơm cùng nhau.
Thẩm Từ Sinh ăn rất tao nhã, anh ăn rấ chậm rãi, trong bữa ăn không nói một lời nào.
Xem ra anh rất khó ăn, khó ngủ.
Ăn được nữa chừng, Hứa Thư nhận được điện thoại của Trần Hạnh.
Cô bước đến ban công nhỏ của phòng riêng rồi đóng cửa cách âm lại.
“Con ăn gì chưa?” Trần Hạnh hỏi cô.
"Con đang ăn." Hứa Thư nói, "với bạn."
"Ta đã giúp con tìm được một công việc tốt ở đây, tháng sáu con lập tức trở về..."
“Mẹ.” Hứa Thư ngắt lời bà, thanh âm rất nhỏ: “Con muốn ở lại Nam Chiếu.”
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, cô không biết sắc mặt của Trần Hạnh lúc này thế nào.
Nhất định bà rất tức giận, việc tiếp theo chắc là sẽ mắng cô thật to.
Trước sự lo lắng của Hứa Thư, Trần Hạnh lại không như những gì cô nghĩ.
Ngữ khí bà đúng là có chút không tốt, nhưng lại không nổi giận: "Lúc trước ta đã nói rõ với con, con có bỏ lời ta nói ngoài tai sao?"
“Không phải.” Cô bất lực trả lời.
"Con cho ta một lý do, lý do khiến con ở lain Nan Chiếu."
Hứa Thư đứng thẳng người, nhìn về phía chân trời xa xôi.
Cô nín thở, không nói gì.
Khi cô bước vào, Thẩm Từ Sinh còn đang cau mày nhìn vào điện thoại di động, giống như anh đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Thấy cô đi vào, anh thuận miệng hỏi: "Xong rồi?"
“Vâng.” Hứa Thư đóng chặt cửa lại, “Là mẹ tôi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thẩm Từ Sinh cảm thấy cô có chút phiền muộn, liền hỏi.
“Cũng không có gì to tát.” Cô cười nói: “Chỉ là mẹ tôi không ủng hộ việc tôi ở lại Nam Chiếu mà thôi.”
"Vậy em định thế nào?"
Hứa Thư trả lời: "Cố gắng giải thích cho bà ấy hiểu, rồi từ từ thuyết phục sau."
Thẩm Từ Sinh gật đầu, tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn.
"Nếu cần tôi giúp đỡ thì nói với tôi một tiếng."
Hứa Thư cũng rất muốn biết chuyện này anh sẽ giúp cô thế nào.
“Nếu tôi thực sự cần giúp đỡ, anh Thẩm định giúp tôi thế nào?” Cô thật lòng hỏi.
Trà nóng bốc khói trắng, ngọn đèn trên trần nhà màu vàng ấm áp.
Anh cười nhạt, dùng giọng điệu chút đùa cợt nói: "Cùng bà ấy nói chuyện thật tốt, thay em giành quyền được ở đây."
Anh giúp đỡ thế này chẳng khác nào không giúp đỡ.
Hứa Thư không còn gì để nói, anh lúc rất buồn cười.
*
Khoảng chín giờ tối, Thẩm Từ Sinh như thường lệ đưa cô đến cửa ký túc xá.
Cô quản lý ký túc xá đã biết anh, từ xa nói đùa: "Cậu rất yêu bạn gái nhỉ, không nỡ để cô ấy rời xa dù chỉ một bước."
Hứa Thư còn đang cùng anh đứng trước xe, có chút xấu hổ nhìn anh.
"Dì quản lý chỉ nói đùa thôi."
“Anh không đùa đâu.” Thẩm Từ Sinh đút hai tay vào túi quần âu phục, cúi đầu nhìn hàng mi run rẩy của cô, nhẹ nhàng nói: “Đùa vậy rất đau lòng.”
(Từ đây đổi lại cách xưng hô của anh chị là anh em cho tền cảm nhe🫶)
Hứa Thư cong môi, vươn tay đẩy anh vào trong xe, " anh Thẩm, anh mau về đi."
“Vội vàng đuổi anh đi vậy à.” Anh quay đầu nhìn cô, vẫn là bộ dáng ôn nhu đó, “Em thật sự coi anh là tài xế à?”
"Đúng vậy." Hứa Thư không sợ hãi, "Chính anh Thẩm cũng đã nói anh muốn làm tài xế cho em."
Có gió thổi qua, anh nhìn lên bầu trời đầy sao.
Ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu Thẩm Từ Sinh khiến anh giật mình.
Anh nghĩ, nếu có thể làm tài xế cho cô gái này suốt đời thì hay biết mấy.
Đưa cô đi làm vào mỗi buổi sáng, đón cô đi ăn tối vào mỗi buổi hoàng hôn.
“Hứa Thư.” Thẩm Từ Sinh gọi cô, “Ngày mai gặp.”
“Vâng.” Hứa Thư lùi lại nửa bước để anh lái xe ra ngoài, “Ngày mai gặp.”
Bầu không khí lúc đó rất tốt, tốt đến mức ánh mắt anh nhìn cô cũng không còn bình thường được nữa.
Cô đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp vây lấy cô.
Cảm giác của anh lúc đó không chỉ yên bình mà còn tốt đẹp biết mấy.
Dường như tất cả những gì ô uế trên thế giới này hoàn toàn biến mất, cô đứng ở trung tâm của thế giới, trở thành hiện thân của cái đẹp.
Thẩm Từ Sinh lái xe đi, vừa đi vừa suy nghĩ.
Lúc đó anh có nên nói gì đó không, lúc đó đối với anh Hứa Thư rất đặc biệt.
Bất kể anh nói gì, cô cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
Trương Hàng hiếm khi được nghỉ ngơi mấy ngày, nửa đêm lại nhận được điện thoại của Thẩm Từ Sinh.
“Sếp.” Cậu ta không dám cả giận nói, “Anh có sắp xếp gì à.”
"Hai ngày tới cậu đến đảo Nam An thu dọn căn biệt thự trên đó cho tôi."
Trương Hàng hỏi: "Sắp tổ chức tiệc gì sao? Quan trọng đến mức đích thân anh phải an bài à?"
Thẩm Từ Sinh vuốt ve vô lăng: “Không phải bữa tiệc, tùy ý sắp xếp là được rồi.”
"Được, sếp."
“Quên đi.” Anh vẫn lo lắng, “Cậu chỉ cần thu dọn sạch sẽ, còn lại tôi sẽ tự làm.”