Hai người đi tới bên cửa sổ, Lục Nghiêu mệt mỏi dựa vào tường.
"Này, Nhị thiếu gia, anh theo đuổi cô Hứa cũng mấy tháng rồi, sao còn chưa có kết quả?"
Những lời này là để trêu chọc Thẩm Từ Sinh.
Nhưng Thẩm Từ Sinh cũng không có lý do gì chối cãi.
“Con gái da mặt mỏng.” Anh nhếch môi cười, “Hiện tại đừng quá nóng vội.”
"Anh thật sự rất bình tĩnh, nhưng nói thật đi, nếu anh định yêu đương nghiêm tức với cô Hứa, thì ông Thẩm có đồng ý không?"
Anh khẽ cau mày, "Tại sao tôi phải chờ ông ấy đồng ý?"
Lục Nghiêu biết mình đã bước nhằm vào bãi mìn, chỉ biết ngậm miệng không dám nói.
Cảnh đêm hôm nay cũng không tồi, bầu trời đêm điểm xuyết thêm những vì sao, ánh đèn nhiều màu quấn quanh mấy cây đại thụ.
Thẩm Từ Sinh chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Những gì tôi nói với cậu lần trước, cậu đã hoàn thành chưa?”
Nói đến chuyện đó.
Lục Nghiêu dập tắt điếu thuốc, ném nó vào thùng rác bên cạnh rồi nói tục một tiếng 'mẹ kiếp'.
“Suýt nữa thì quên mất.” cậu ta tiếp tục, “Tôi định đưa người nhà họ Tần ra khỏi Nam Chiếu rồi, nhưng còn chưa kịp thì...”
"Thì sao?"
Lục Nghiêu nhìn chung quanh, đi tới trước mặt Thẩm Từ Sinh, thấp giọng nói: “Cô ta nói cô ta có thai rồi, đứa bé là con của anh.”
Vốn dĩ cậu ta cho rằng Thẩm Từ Sinh sẽ tức giận, nhưng ai biết người đối diện còn bình tĩnh hơn cậu ta tưởng tượng.
"Cậu tin à?"
Lục Nghiêu lắc đầu: "Tôi tin, Tôi đương nhiên tin, nhưng tôi không tin đứa nhỏ đó là con của anh."
Thẩm Từ Si h cười lạnh một tiếng, có chút khen ngợi: “Còn có chút thông minh.”
"Giải quyết chuyện này thế nào đât? Anh không thể..." Lục Nghiêu ngữa cổ.
“Kiếm người trông chừng cô ta trước.” Anh nói, “Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ tự đi giải quyết.”
Không phải Thẩm Từ Sinh không nghĩ tới Tần Nhiêm sẽ chịu ngồi im chờ chết, nhưng anh không ngờ đến thủ đoạn này mà cô ta còn dám dùng, đúng là vượt xa tưởng tưởng của anh.
Chuyện này không anh cũng cần lo lắng, cho dù Tần Nhiêm có được thả ra, rồi tung tin đồn thất thiệt ra bên ngoài cũng không sao.
Xem như cô ta đang tuyên bố là cô ta đang mang thai, sẵn tiện tìm ra bố đứa bé luôn.
*
Tài xế của Lục Nghiêu đưa Hứa Thư đến cổng trường, cô xuống xe đi vào trong, tình cờ gặp Phó Văn Đông đang đi ra cổng trường.
Hắn đứng ở đó, lấy tay che gió, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Từ sau khi Phó Văn Đông tỏ tình không thành, hai người rất ít khi gặp lại nhau, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Gió thổi qua, trong gió thoang thoảng hương hoa, Hứa Thư giả vờ như không quen biết, đi thẳng về phía trước.
Đi ngang qua, Phó Văn Đông thì hơi khựng lại.
"Anh sao vậy, anh Phó?"
Hắn quay người lại nhìn bóng lưng của cô rồi dập tắt điếu thuốc, "Các cậu đi trước đi."
"Yo, nhìn thấy mỹ nữ như vậy nên không đi nổi nữa à." Có người trêu đùa.
“Mẹ kiếp.” Phó Văn Đông cười, làm động tác muốn đánh người, “Cút đi.”
Hứa Thư không ngờ hắn sẽ đi theo, vậy nên cô đi rất chậm.
Một phần là do đi giày cao gót nên có chút khoa đi.
“Hứa Thư.” Hắn hét lên, thấy cô không có ý định dừng lại, hắm chỉ có thể tự nói với thei, “Sao, lần trước bị em cự tuyệt tôi có chút tức giận, hiện tại tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi, được không?"
"Anh rất thiếu bạn à?"
Phó Văn Đông gật đầu, "Đúng vậy, tôi không thiếu bất cứ thứ gì ngoại trừ bạn bè."
Hứa Thư không nói nên lời.
“Này.” Phí Văn Đông theo sát bước chân cô, “Thật đấy, em và Thẩm Từ Sinh đó có quan hệ gì?”
“Không phải chuyện của anh,” cô nói.
"Nếu là vì anh ta, tôi có thể hiểu vì sao em lại từ chối lời tỏ tình của tôi."
Hứa Thư đột nhiên dừng lại, nhìn hắn.
"Đúng rồi à." Phó Văn Đông cười, "Thực sự là do anh ta à? Khó trách lần trước anh ta lài cố ý tìm đến cảnh cáo tôi tránh xa em ra."
“Khi nào?” cô hỏi.
“Cũng lâu rồi.” Người đối diện sờ sờ mũi, “Thật sự không nhớ rõ ngày tháng nữa.”
Thực ra Hứa Thư không quan tâm đến chuyện này lắm, điều cô không ngờ tới là Thẩm Từ Sinh lại ra mặt cảnh cáo Phó Văn Đông, vậy mà giờ hắn còn dám đến tòm cô.
"Cậu không sợ anh ấy sao?"
“Sợ anh ta sao?” Phó Văn Đông trên mặt tràn đầy khinh thường, “Anh ta không phải Diêm Vương, có gì phải sợ chứ.”
Đây có lẽ là người đầu tiên Hứa Thư thấy không sợ anh.
Cô quay lại đi về phía ký túc xá, Phó Văn Đông đuổi theo khoác tay cô, nghiêm túc nói: “Sau này tôi không quấy rầy cậu nữa, chúng ta làm bạn nhé.”
*
Cô không biết có phải Thẩm Từ Sinh rất rảnh hay không, tại sao tháng này anh lại tìm cô nhiều như vậy.
Thỉnh thoảng sẽ mời cô đi ăn tối, hay đi dự tiệc nào đó.
Cô cũng không biết mối quan hệ giữa họ lúc này là như thế nào, mọi thứ xung quanh cô đang lặng lẽ thay đổi.
Khi Hứa Thư đến studio của Cốc Nghiên làm, Thẩm Từ Sinh sẽ lái xe đến cửa ký túc xá để đợi cô.
Tầm bảy tam giờ sáng.
"Anh Thẩm đến đây thật à."
Cô cứ nghĩ tối qua anh nhắn wechat nói sẽ làm tài xế riêng cho cô chỉ là nói đùa.
“Đúng vậy.” Thẩm Từ Sinh rất có phong độ mở cửa xe, “Tôi nói là sẽ làm.”
Hứa Thư vừa cười vừa thắt dây an toàn: "Anh không bận việc sao?"
“Bận chứ.” Anh liếc cô một cái, “Nhưng có thể đúng giờ làm tài xế cho em cũng không sao.”
Vẫn còn sớm, trên đường không có nhiều xe, Thẩm Tự Sinh một tay đặt trên vô lăng chậm rãi lái xe.
"Đã quen với công việc chưa?"
“Cũng khá ổn.” Hứa Thư mỉm cười, có lúm đồng tiền, “thầy Cốc lợi hại hơn tôi nghĩ.”
"So với Mạc Tri Hàng thì sao?"
Cô không ngờ anh lại hỏi như vậy.
"Quên đi." Anh nói: "Phải cố gắng học hỏi Cốc Nghiên."
Những lời này rất giống với trưởng bối đang khuyên bảo tiểu bối, Hứa Thư mỉm cười quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Xe dừng ở cửa, Thẩm Từ Sinh cùng cô đi vào.
Cốc Nghiên chắp tay sau lưng trêu chọc con chim cảnh, khi nhìn thấy Thẩm Từ Sinh, ông ấy nói: "Khách quý."
Đường Lan đang làm bữa sáng trong bếp, cô đưa tay ra hiệu mời Hứa Thư vào nhà.
"Đến sớm vậy?"
Hứa Thư sau khi rửa tay liền giúp bà ấy làm mì, "Nếu đã dậy sớm, thì nên tới sớm một chút."
Đường Lan chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cười hỏi: "Còn chưa tiến triển gì sao?"
Cô không biết bà đang nói gì, "Sao ạ?"
“Đó.” Đường Lan hếch cằm ra hiệu về hướng Thẩm Từ Sinh đang chơi với Cốc Nghiên ngoài cửa sổ.
Hứa Thư tiếp tục việc trên tay, có chút xấu hổ lắc đầu.
"Bình thường thôi." Đường Lan thấy cô bình thường, bèn thở phào nhẹ nhõm, "Người như bọn họ khi yêu đều phải tính toán cẩn thận, ta có thể thấy cậu nhóc đó rất thích em, chỉ là vấn đề thời gian thôi, em cứ thong thả đi, đừng lo lắng."
Đây có lẽ là những lời dịu dàng nhất mà Hứa Thư từng nghe.
Chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng thực ra quan hệ giữa cô và Thẩm Từ Sinh không chỉ là vấn đề của thời gian.
Mà còn có những thứ khác, cô không nói, anh cũng sẽ không biết.
Anh thực sự thích cô sao?
Nếu Hứa Thư không phải thế này, thì ai có thể nói chắc chắn chuyện đó chứ.
Một cơn gió thổi qua, ánh sáng chiếu xuống mặt đất qua cánh cửa sổ khe hở.
Thẩm Từ Sinh như cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn cô bận việc luôn tay luôn chân trong bếp.
Vào lúc này, anh cảm thấy việc đưa cô đến đây đúng là không phải vô ích.