Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 30: HAI NGƯỜI ĐI NGƯỢC HƯỚNG NHAU



“Đừng xem nữa.” Triệu Niên Niên cầm di động của cô, tắt màn hình rồi đặt lại trên bàn, “Cậu đừng buồn.”

Thành thật mà nói, lúc này Hứa Thư thực sự không buồn.

Ít nhất cảm giác buồn này cũng không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa.

Có lẽ là do cô đã cố gắng nói với bản thân mình rằng họ sẽ không có khả năng bên nhau.

Quãng thời gian hạnh phúc ấy cứ coi như là món quà mà ông trời ban tặng cho cô đi.

“Mình không sao.” Hứa Thư cười cười, “Mình thật sự không có buồn, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”

"Kinh ngạc cái gì?" Triệu Niên Niên khó hiểu.

“Không nghĩ tới lại quyết định thời gian nhanh như vậy.” Hứa Thư nói.

"Đúng vậy." Người bên cạnh thở dài, "Mình cũng không ngờ tới anh ta vậy mà thật sự sẽ đính hôn với cô gái kia, chuyện nàu giống như..."

Cô ấy muốn nói Thẩm Từ Sinh làm vậy cứ như chưa từng quen biết Hứa Thư, anh cũng chưa từng đối xử đặc biệt với cô.

Hứa Thư không nói gì, sững sờ lấy điện thoại, là Tự Kiều gọi đến.

Cả hai người đã không liên lạc với nhau một thời gian rồi, nhưng quan hệ của họ vẫn rất tốt.

“Hi?” Tự Kiều nói: “Hôm nay cậu không có tiết sao?”

"Ừm, mình đang ở ký túc xá."

Tự Kiều "Ồ" một tiếng, cô ấy như muốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi.

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thư hỏi.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là mình đột nhiên nhớ cậu mà thôi." Tự Kiều như nhớ ra chuyện gì, "Mà này, dạo này cậu thế nào rồi? Cùng anh Thẩm kia tiến triển đến đâu rồi?"

Cô im lặng không trả lời khiến Tự Kiều nghĩ cô đã ngủ rồi.

“Tự Kiều.” Giọng nói của Hứa Thư mềm mại nhưng lại pha chùd ủy khuất, “Anh ấy, anh ấy sắp đính hôn rồi.”

Anh sắp đính hôn rồi, đính hôn với một người khác không phải cô.

Tự Kiều sửng sốt hồi lâu không nói nên lời.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, gió uốn cong cả cành cây, Hứa Thư đứng ngoài ban công, yên lặng mà nhìn xuống sàn nhà.

“Khi nào thì anh ta đính hôn?” Tự Kiều không thể tin được.

“Tháng sau,” cô đáp.

"Không, chuyện này..." Tự Kiều ngồi không nổi nữa, đứng dậy đi một vòng trong phòng, "Không thể nào, cậu đừng suy nghĩ lung tung nhe."

Thực sự cô cũng không có gì là nghĩ lung tung cả.



Tự Kiều hiểu tính Hứa Thư, bề ngoài cô giả vờ như người bình thường, nhưng thực ra trong lòng đã nát hết rồi.

Bất kể là chuyện gì, chỉ cần Hứa Thư càng bình tĩnh, thì chuyện đó cô càng để ý.

“Mình không có suy nghĩ lung tung.” khóe miệng Hứa Thư nhếch lên, giơ tay che mắt lại, “Mình chỉ cảm thấy...”

Cô nghĩ gì? Khi lời nói đến miệng, cô lại không thể nào nói rõ được.

Có thể là cô đang cố miễn cưỡng bản thân, hoặc là đang tiếc nuối.

Lòng tốt của anh đối với cô, những lời anh nói, ánh mắt của anh nhìn cô không có một điểm giả tạo nào hết.

Hứa Thư còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Cách anh đối xử với cô, cô xem như là đặc biệt, nhưng có thể đối với người lhacs thì đó là chuyện hết sức bình thường.

Anh có thể đối xử như vậy với cô thì cũng sẽ đối xử như vậy với những người khác, thậm chí anh còn có thể đối xử tốt nhất có thể với vị hôn thê của anh nữa.

“Hứa Thư.” Thanh âm của Tự Kiều đem cô kéo trở lại thực tại, “Hiện tại cô sẽ không nghe lọt tai những gì mình nói, mình cũng sẽ không khuyên cậu, nhưng cậu cũng không thể bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân quá lâu, cậu hiểu ý của mình không?"

Hứa Thư khẽ "ừ" một tiếng.

"Cậu còn nhớ rõ lần trước cậu hỏi mình một vấn đề không? Cậu hỏi mình, nếu như giữa hai người chênh lệch khoảng cách quá lớn thì phải sao."

Tự Kiều nói tiếp: "Hai ngày trước mình đã nghĩ ra đáp án rồi, nếu cô thật sự thích anh ta, thì hãy cố gắng rút ngắn khoảng cách lại rồi từ từ bước về phía anh ta, nhưng thực ra, tình yêu không liên quan đến khoảng cách, Hứa Thư, cậu phải biết, nếu hai người yêu nhau, thì cho dù khoảng cách xa bao nhiêu cũng có thể vượt qua được."

Nhưng nên tảng tiên quyết phải có là tình yêu.

Nhưng Thẩm Từ Sinh không yêu cô.

Im lặng hồi lâu, Hứa Thư cảm thấy mũi mình hơi đau nhói.

Cô tự hỏi lòng mình nhịp đập con tim dành cho anh trong những ngày ấy có đáng không.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thư bình tĩnh lại, mở cửa ban công rồi bước vào trong.

Bầu không khí trong ký túc xá thực sự rất chán, cô cầm một chiếc ô rồi đi ra ngoài.

Trên đường không một bóng người, nước mưa bắn tung tóe thành vũng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Hứa Thư dừng lại, dừng lại dưới ánh đèn đường nơi mà đêm đó Thẩm Từ Sinh đứng, ngước đầu nhìn lên chiếc ô trong suốt.

Thẩm Từ Sinh cũng đứng ở phía xa cầm một chiếc ô lớn màu đen, hôm nay anh không mặc vest mà chỉ mặc một bộ đồ đơn giản.

Cuối cùng, nhìn cô gái đi càng lúc càng xa, anh cũng quay người rời đi.

Hai người đi ngược hướng nhau, không ai ngoảnh lại.

Trận mưa xối xả ở Nam Chiếu kéo dài suốt đêm, Thẩm Từ Sinh uống rượu ở chỗ của Lục Nghiêu, đã có rất nhiều người đến.

Nhưng chẳn ai lại dám đến gần anh, chỉ có Lục Nghiêu là to gan trêu chọc anh mà thôi, dù sao giữa nhiều người như vậy, cậu ta và Thẩm Từ Sinh là có quan hệ thân thiết nhất.

Những người trong phòng riêng lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người họ.



Lục Nghiêu bắt chéo chân rồi đốt một điếu thuốc, "Nhị thiếu gia, con người anh không tốt chút nào, tại sao anh lại từ bỏ cô Hứa mà quay qua đồng ý đính hôn với con gái nhà họ Tần chứ?"

Thẩm Từ Sinh cụp mắt xuống, vuốt ve miệng ly nói.

"Này, Hứa Thư..." Lục Nghiêu nhớ lại, "Đối xử với anh cũng không tồi mà."

Anh hừ mũi nhẹ không nói.

"Sao vậy, tôi nói sai gì à?" Lục Nghiêu hỏi.

Thẩm Từ Sinh nhàn nhạt nói: “Tiệc đính hôn của tôi, tôi sẽ mời Hứa Thư đến.”

“CMN.” Lục Nghiêu ngồi thẳng người, không nhịn được nói: “Anh nói thật à, sao anh có thể mời cô ấy đến chứ, mời cô ấy đến để cô ấy nhìn anh và người phụ nữa khác hạnh phúc à?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Khóe miệng anh hơi nhếch lên.

"Nhị thiếu gia, đừng làm gì quá đáng."

Mặc dù Lục Nghiêu không biết anh sẽ làm gì, nhưng câun ta cảm thấy ngày hôm đó chắc chắn sẽ có phim hay để xem."

"Nhưng cô Hứa còn đang giận anh, cô ấy sẽ đồng ý đến sao? Tôi đoán chuyện này còn phải suy xét lại đó."

“Ừ.” Thẩm Từ Sinh đương nhiên biết với tính cách của Hứa Thư thì cô nhất định sẽ không đến, “Cho nên hôm nay tôi mới tới tìm cậu.”

"Lại là tôi? Lần trước sinh nhật, tôi đã giúp anh rồi, bây giờ anh lại mang tôi ra, anh có còn lương tâm không vậy?"

"Cậu tự nghĩ cách đi," anh nói.

“Hừ.” Lục Nghiêu gật đầu, “Coi như kiếp trước tôi nợ anh đi.”

Thẩm Từ Sinh mỉm cười: “Chuyện lần trước cậu cùng tôi bàn bạc, tôi sẽ đồng ý.”

“Thật sao?” Người bên cạnh lập tức bừng tỉnh.

"Ngay mai sẽ ký hợp đồng."

"Được, nếu nhị thiếu gia đã nói như vậy, thì chuyện của cô Hứa tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình."

Một khi hợp đồng được ký kết, tương đương với việc Lục Nghiêu sẽ nhận được một mảnh đất miễn phí, hơn nữa vị trí đó cũng không tệ.

"Thật lòng mà nói, tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh đó Nhị thiếu gia."

Thẩm Từ Sinh nhướng mày, nói "Tại sao?"

“Anh muốn làm gì thì làm,” Lục Nghiêu cười, “Bữa tiệc đính hôn anh nhất định phải cho tôi xem tiết mục lớn đó.”

Anh không từ chối, cũng không phủ nhận.

"Nếu như cô ấy có suy nghĩ khác trong đầu, tôi nhất định sẽ phó mặc cho số mệnh, nhưng nếu cô ấy làm theo kế hoạch thì tôi nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.

Nói thế nào cũng đúng, Lục Nghiêu lại nói: "Dù sao đời này tôi cũng không thể sống cho chính mình được."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv