Phó Văn Đông mỉm cười: "Có thể là người trước cô đã để quên ở đây, cô xem tôi nói đúng không?"
Đúng gì chứ, hắn đúng là vô lý mà
"Nếu không tin, trong túi đó có thẻ sinh viên của tôi, cậu có thể xem thử."
“Được.” Phó Văn Đông gật đầu, nụ cười trên mặt thu lại một chút, vươn tay tìm thẻ sinh viên trong túi của cô, “Có thẻ sinh viên thật này.”
Hứa Thư: "......"
"Bạn sinh viên, bây giờ cậu đã đây là tứi của tôi rồi chứ?" cô tiếp tục, "Làm ơn trả lại túi cho tôi đi."
“Không được đâu.” Người đối diện tiếp tục làm càn.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Tôi còn chưa kiểm tra xem có phải là thẻ sinh viên của cô không mà."
Hứa Thư nghiến răng: "Được rồi, cậu xem đi."
Hai từ đơn giản nhứng chứa đựng sự tức giận vô cùng.
Phó Văn Đông mở thẻ sinh viên ra, một tấm ảnh nghiêm chỉnh trên thẻ hiện ra.
Lúc chụp tấm ảnh này, Hứa Thư vẫn còn để tóc ngắn, đường nét khuôn mặt thanh tú mềm mại.
“Hứa Thư.” Hắn đọc tên cô mà giọng nói lại pha chút đùa cợt.
"Hiện tại có thể đưa cho tôi rồi chứ?"
“Đương nhiên là có thể.” Người đối diện để thẻ sinh viên lại chỗ cũ rồi mới đưa túi cho cô.
Hứa Thư nhận lấy, quay người bỏ đi, không thèm nhìn hắn một cái.
"Này, cho tôi phương thức liên lạc đi."
Nghe vậy, cô bước càng lúc càng nhanh, cô chỉ ước gì mình có thể chạy thật nhanh khỏi đây.
Người phía sau đuổi theo, vui vẻ cười nói: "Cô thật sự không cho à?"
"Không cho."
“Cô chắc là không cho chứ?” Phó Văn Đông đi song song với cô, “Bây giờ tôi biết lớp của cô rồi, nếu cô không cho tôi phương thức liên lạc, thì ngày nào tôi cũng chạy đến tìm cô.”
Hứa Thư đột nhiên nhớ lại những gì Triệu Niên Niên miêu tả về Phó Văn Đông lúc trước, xem ra hắn đúng là một kẻ lăng nhăng mà.
Dừng lại, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Sao cậu không thi đấu đi, đi theo tôi làm gì?” Giọng cô hơi lớn, có thể nhìn ra cô thật sự rất tức giận.
Phó Văn Đông trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô, "Cô nghĩ tại sao tôi lại đi theo cô, chỉ cần cô cho tôi phương thức liên lạc, thì tôi sẽ lập tức rời đi."
Đúng là khiến người khác khó chịu mà!
Có người lái xe ngang qua, cô trừng mắt nhìn hắn, "Đưa giấy bút."
"Không cần, cô cứ trực tiếp nói cho tôi, tôi sẽ tự nhớ."
Sau khi đọc số điện thoại, Hứa Thư lập tức quay người rời đi, hắn thực sự giữ lời hứa không tiếp tục đi theo cô nữa.
Cửa kính của chiếc xe ô tô sang trọng màu đen dừng cách đó không xa từ từ đóng lại.
Trương Hàng theo bản năng nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: "Lão đại, chúng ta còn tìm cô Hứa nữa không?"
Đúng vậy, Thẩm Từ Sinh đã chứng kiến toàn bộ hành động của cô khi nãy.
Anh trầm mặc một lát, rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài mấy lần, sau đó nói: "Trở về nhà đi."
*
Về đến nhà, Tần phu nhân và Tần Nhiêm còn đang trò chuyện vui vẻ.
Thẩm Từ Sinh cởi áo vest đưa cho má Trương, rồi đi thẳng đến bàn ăn.
“Đi thôi.” Tần phu nhân vỗ vỗ tay Tần Nhiêm, nhỏ giọng nói: “Con cùng nó nói chuyện một chút đi, ta lên lầu.”
Tần Nhiêm gật đầu, nụ cười cô ta càng sâu hơn.
Cô ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, lấy đôi đũa gắp thức ăn cho anh.
“Hôm nay má Trương nấu toàn những món anh thích.” Tần Nhiêm tiếp tục, “Hai ngày nay thời tiết hơi nóng, rất dễ nỗi giận, em có nhờ má Trương nấu chút canh, lát nữa anh uống một chút nhé. "
Thẩm Từ Sinh bỏ đũa xuống, đưa mắt nhìn nhìn chằm chằm cô ta.
Người đối diện có chút xấu hổ, vươn tay sờ sờ mặt của mình, cười hỏi: "Trên mặt của em dính gì sao?"
Anh trầm giọng nói: "Lúc ăn cơm, tôi không thích người khác nói chuyện với tôi, càng không thích người khác gắp thức ăn cho tôi."
Bàn tay Tần Nhiêm run lên, cô ta lập tức rúy đôi đữa lại
Không khí im lặng trở lại, Thẩm Từ Sinh tiếp tục ăn cơm, đồ ăn mà Tần Nhiêm gắp cho anh anh hoàn toàn không ăn một miếng nào, thậm chí anh còn không thèm liếc nhìn nó.
Cô ta thấy anh không nói gì thì thức thời lập tức im miệng.
Cô ta biết cho dù nói gì cũng không thể được, ngược lại sẽ càng khiến anh chán ghét cô ta hơn mà thôi.
Cô ta chỉ hy vọng Thẩm Từ Sinh sẽ không đối xử với cô ta quá lạnh lùng.
Như vậy mọi thứ khác... cô ta đều có thể chấp nhận được, kể cả việc anh không thích cô ta.
Những thứ như tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng, Tần Nhiêm nghĩ, dù sao bọn họ cũng sẽ kết hôn, sau này còn có rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, cô ta liền cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên sofa, má Trương dọn bàn ăn.
“Hôm nay cô đến đây có việc gì?” Đây là câu đầu tiên Thẩm Từ Sinh hỏi cô ta.
Tần Nhiêm giật mình nói: "Em đến để trò chuyện với phu nhân."
Thực ra cô ta là muốn gặp Thẩm Từ Sinh nhiều hơn, cô ta cứ nghĩ hôm nay anh sẽ không về đây như mọi lần.
Thật ra hôm nay Thẩm Từ Sinh đúng là không định về, lúc sáng sớm Tần phu nhân có gọi cho anh.
Lúc đó Thẩm Từ Sinh vừa họp ởcông ty xong, buổi chiều có lịch trình kín mít nên không đồng ý về.
Nhưng không biết vì sao, anh nhìn thấy chiếc vòng ngọc bích còn chưa tặng trên bàn làm việc trong văn phòng, thì lập tức đến Đại học Nam Chiếu.
Làm sao anh biết được lại gặp cô như vậy chứ.
Anh không ra khỏi xe, anh cũng không cho cô biết anh đã đến.
"Đúng rồi, phu nhân nói thời gian đã định."
Cô ta nói rất nhỏ, vì sợ Thẩm Từ Sinh nghe được sẽ không vui.
Lần trước anh đã nói rất rõ ràng là anh sẽ không đồng ý cưới cô ta.
Chỉ là loại chuyện này cô ta cũng không có quyền quyết định, tất cả đều phải xem Tần phu nhân và cha mẹ cô ta.
Cô ta cảm thấy chỉ cần Tần phu nhân đứng về phía cô ta, cho dù Thẩm Từ Sinh không muốn thì cũng không có cách nào không cưới cô ta.
“Khi nào?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Tần Nhiêm mở to mắt nhìn anh, cô ta vô cùng kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lầm.
"Đầu tháng sau, chỉ là một bữa tiệc đính hôn thôi, nếu như anh không thích, thì em có thể nói với họ."
“Không cần.” Thẩm Từ Sinh đứng lên, vừa chỉnh lại quần áo vừa nói: “Vậy cho tôi hai tấm thiệp mời đi.”
Tần Nhiêm đương nhiên đồng ý, hiện tại cô ta đang rất vui vẻ, thật không ngờ anh lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
“Tôi đi trước.” Thẩm Từ Sinh nhận lấy chiếc áo khoác má Trương đưa cho, nói với Tần Nhiêm, “Cô không cần qua đây quá nhiều đâu, cô nên dành nhiều thời gian cho nhà cô hơn đi."
“Được.” Cô ta tiễn anh ra cửa, “Đi đường cẩn thận.”
Thẩm Từ Sinh lái xe trở về công ty.
Tin tức về ngày đính hôn của Thẩm Từ Sinh và Tần Nhiêm được tung ra vào buổi chiều thì đến tối đã được lan đi rộng rải.
Hứa Thư cũng đã biết.
Cô không biết trời bắt đầu mưa khi nào.
Triệu Niên Niên âm thầm quan sát biểu cảm của cô, nhìn cô cũng không có gì thay đổi, sắc mặt vẫn bình thường.
“Hứa Thư” Cô ấy gọi cô, nhưng người cách đó không xa lain không đáp lại.
Lúc này cô ấy mới nhận ra Hứa Thư có chút không bình thường
“Cậu sao vậy?” Triệu Niên Niên đi tới bên cạnh vỗ vai cô, “Cậu xem tin tức rồi à, thật ra… mà thôi, quên đi, mình cũng không biết nên nói gì với cậu nữa.”
Điện thoại của Hứa Thư cố định ở trang tin tức Nam Chiếu.
Trượt xuống, hình ảnh của Thẩm Từ Sinh và Tần Nhiêm hiện lên.
Dù không phải là ảnh chụp chung nhưng ghép lại với nhau thì cũng không có gì khác cả.