Thẩm Quân Tuyết

Chương 9



Ngày đó là sinh nhật của ta.

Ta nhìn Thượng Thanh thần vực tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Các tiên thị giăng mây ngũ sắc khắp bầu trời, phượng hoàng dẫn đầu vạn linh điểu, bay lượn chín tầng trời, cất tiếng hót chúc mừng.

Loài khổng bằng và mây kình – nghìn năm mới xuất hiện một lần – đang bồng bềnh trong biển mây, ngân nga khúc hát trầm ấm.

Ta đào ra hũ rượu hoa đào đã chôn dưới gốc cây đào từ ngày đầu tiên ta đặt chân đến Thượng Thanh thần vực.

Đây là rượu được ủ từ lứa hoa quả đầu tiên của cây đào ấy.

Chớp mắt, cây đào dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của ta giờ đã cao lớn, sum suê, tỏa bóng cả một góc vườn.

Đông Trạch lại chạy đến khu vườn của ta.

Nhìn ngài đang lắc lư đôi chân thoải mái, ánh mắt ta lại có chút cay cay.

"Đám người kia đều đến dự tiệc sinh nhật của Linh Dung rồi, sao ngài vẫn ở đây? Ta không biết ngài sẽ đến, nên không chuẩn bị trà."

Đúng vậy, có lẽ là ý trời.

Tuy ta lớn hơn Linh Dung trăm tuổi, nhưng sinh thần lại cùng một ngày.

Khắp tứ hải bát hoang đều đến chúc mừng sinh thần của Nhị Thần nữ, nhưng lại chẳng có ai nhớ đến, ta, Đại Thần nữ này, cũng có sinh thần hôm nay.

"Không có trà thì rượu cũng được."

Ngài tự nhiên đến mức thanh thoát, nhảy lên cây, mỉm cười nhã nhặn, lấy chai rượu từ tay ta.

Sau đó biến ra một bộ ly uống rượu bằng ngọc thạch, bày trên thân cây.

"Uống say thì sảng khoái thật, nhưng dễ quá chén. Hay thử nhấm nháp từng ngụm nhỏ, cũng có thú vị riêng."

Ta cười:

"Được thôi, đã nhấm nháp thì không thể thiếu món nhắm, để ta đi lấy vài thứ."



Ta mang lên mứt trái cây vừa ngâm mật, dưa chuột lát, một ít hạt dưa ngũ vị, rồi nhảy lên cây ngồi cùng ngài ấy.

Nhìn những đom đóm bay lượn, cầu vồng lấp lánh phía xa, nghe tiếng khổng bằng và mây kình ngân nga, ta tự nhủ: "Tất cả những thứ này là dành cho ta."

Sinh thần năm nay đối với ta mà nói, thật sự quá đỗi đặc biệt.

Trong ký ức của ta, ngoại trừ lúc mẹ còn sống, những năm tháng khác, đều là ta một mình trải qua ngày này.

Nhưng mà, năm nay, đã khác...

"Đông Trạch thần quân, ân sư của ta! Ly này, ta kính ngài! Ngài thật sự là người thầy tốt nhất trên đời, cũng là người dịu dàng, thiện lương nhất thiên thượng nhân gian. Tại sao ngài lại đối tốt với ta như vậy? Mọi người đều gọi ta là xấu xí, là quái vật, đến cả cha ta cũng chẳng buồn nhìn ta. Chỉ có ngài..."

Đông Trạch mỉm cười, xoa đầu ta, rồi đưa cho ta một chiếc hộp:

"Chúc mừng sinh thần, Thẩm Quân Tuyết. Sao người có thể xấu được? Đôi mắt người là đôi mắt trong sáng nhất mà ta từng thấy trong mấy vạn năm qua."

Ta mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc trâm hoa dây leo bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo.

"Đây là lần đầu tiên ta tự tay làm một món đồ dành cho nữ nhi, có chút thô sơ, mong Quân Tuyết đừng chê."

Ta nhìn Đông Trạch, đôi mắt của ngài dường như chứa đựng tất cả vì sao và biển cả trong thế gian, đẹp đến mức ta không thể rời mắt.

Nước mắt ta lăn dài trên má.

Nơi dòng lệ trượt qua, làn da ta trở nên trắng mịn và hồng hào...

Thoáng chốc, trăm năm đã trôi qua.

Ở Thượng Thanh thần vực, trăm năm chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với ta, đây là khoảng thời gian bình yên hiếm hoi.

Không cần trốn tránh, không ai bắt nạt, ta có đủ ăn, đủ mặc.

Chỉ cần ta giao đúng hạn hoa lộ cho Thiên Hậu, không ai có thể làm gì ta.

Linh Dung ngày ngày gây náo loạn, chỉ như gia vị trong cuộc sống, thậm chí không ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.

Mẹ à, ở nhân gian, bao khổ cực con đều đã trải qua.



Con gái người giờ đây đã trưởng thành, biết cách tự bảo vệ mình, biết cách lên kế hoạch cho bản thân.

Những chuyện vặt vãnh như thế này, chẳng thể tổn thương con chút nào.

Hiện giờ, ta rất rõ ràng mình muốn gì.

Ta dồn toàn bộ tâm sức vào việc học hành, không ngừng hoàn thiện bản thân.

Đông Trạch từng nói, với thiên phú của ta, chắc chắn có thể lên được Thần Học Điện cao cấp.

Việc lên nhanh hay chậm phụ thuộc vào sự nỗ lực và cống hiến của ta.

Tuy nhiên, ngài chỉ chịu trách nhiệm phần văn vận, là những kiến thức cơ bản và nền tảng ở các lớp sơ cấp và trung cấp.

Khi lên lớp cao cấp, ngài sẽ không thể giúp ta nhiều được nữa.

Vì vậy, ta phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Người có lòng, trời ắt sẽ không phụ.

Vượt qua muôn vàn khó khăn để đột phá từng tầng bình cảnh tu vi, ta cảm nhận được tốc độ linh lực của bản thân ngày càng sung mãn, không ngừng tăng tiến vượt bậc.

Thậm chí, tốc độ ấy còn vượt xa cả những gì ta tưởng tượng.

Đêm nay, khi ta đang chuẩn bị mang hoa lộ và Thiềm Tuyết đến tẩm cung của Thiên Hậu, thì bất ngờ trông thấy Bia Phong Thần tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Một ngàn năm trước, Hoa Thần quyên sinh, nguyên thần tan biến.

Tên của mẹ ta trên bia đá cũng theo đó mà tiêu tán.

Bia Phong Thần xóa tên, tiếng chuông bi ai vang vọng khắp nơi, kéo dài nhiều ngày.

Nay, ánh sáng từ Bia Phong Thần lại bừng lên lần nữa, thu hút vô số tiên tước bay đến, ngậm những nhành hoa, kết thành cầu nối đường đi.

Ta nắm chặt bình hoa lộ trong tay, mồ hôi rịn ra ướt đẫm lòng bàn tay.

Ta biết, vị trí chủ thần của Hoa Thần sắp có người kế nhiệm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv