Khi Đông Trạch đến, kết giới của ta đã bị phá vỡ.
Trên người ta đầy thương tích.
Cả Thượng Thanh thần vực lần đầu tiên chứng kiến Văn Khúc chân quân nổi giận đáng sợ đến thế.
Pháp khí của ngài là một chiếc bút lông phượng.
Ngọn bút lướt qua người, đau đớn như bị ngàn mũi kiếm xuyên tim.
Đông Trạch ra tay rất nặng, đánh đám người kia đến mức sợ rằng vài năm không thể xuống giường.
Ta nằm giữa đám dây leo hoa, yếu ớt mở mắt, nhìn về phía cặp sách của mình. Hài lòng nở một nụ cười.
Lọ hoa lộ bên trong đã bị bọn chúng đánh vỡ, hoa lộ luyện chế cho Thiên hậu văng tung tóe khắp nơi.
Con cái thần tộc sao, nếu ta, kẻ xấu xí này không thể làm gì được các ngươi, vậy thì hãy nếm thử cơn thịnh nộ của Thiên hậu đi...
Trên không trung Thượng Thanh Thần Vực, vang lên những tiếng kêu la ai oán.
Hơn chục đứa con của các vị thần, vết thương do Đông Trạch đánh còn chưa lành, đã bị Thiên hậu ôm khuôn mặt đau đớn, giáng xuống những tia sấm sét tím đánh cho tứ chi tan rã.
Các vị thần biết con cái mình gây ra lỗi lầm trước, không dám tức giận cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Họ ngoan ngoãn khiêng con mình đi, tự giác làm thủ tục thôi học.
Ngay cả Linh Dung cũng bị phạt cấm túc ba tháng.
Vô số bảo vật quý giá như nước chảy được đưa vào vườn của ta, Dược Thần dẫn theo các vị y tiên, ngày ngày túc trực trong nhà ta, lo lắng ta xảy ra chuyện gì.
Ta biết, bọn họ sợ ta c.h.ế.t đi, sẽ không còn ai làm hoa lộ cho Thiên hậu nữa.
Vết thương của ta, m.á.u me đầm đìa, nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng kỳ thực không hề tổn hại đến gân cốt.
Ta luôn biết cách chịu đòn sao cho vừa phải.
Nếu không, làm sao có thể sống sót một mình ở nhân gian ngàn năm mà không có pháp thuật chứ.
Ta thích thú hưởng thụ việc được người khác hầu hạ, ngày nào cũng giả vờ khóc lóc om sòm khi thức dậy, làm Dược Thần sốt hết cả ruột gan.
Ta nằm một tháng trời, cảm giác tứ chi sắp thoái hóa vì nằm liệt giường rồi.
Mãi cho đến khi Thiên hậu ôm mặt xông vào vườn của ta, đe dọa rằng, nếu không chịu dậy luyện chế hoa lộ, thì đừng trách bà ấy triệu hồi Tử Vân Lôi, hủy diệt muôn vàn hoa cỏ.
Ta bật dậy khỏi giường, cười lấy lòng:
"Ta sẽ luyện ngay, sẽ luyện ngay! Thiên Hậu không biết đó thôi, thực ra trong khoảng thời gian dưỡng bệnh, mỗi đêm đau không ngủ được, ta đều cố gắng đứng dậy luyện hoa lộ, không dám lười biếng một chút nào."
Ta tăng tốc làm việc, ngay trong đêm đó đã gửi đến một "bí dược" làm từ da Thiềm Tuyết ngâm trong hoa lộ.
Da Thiềm Tuyết to bằng khuôn mặt người, ta cẩn thận cắt lỗ ở chỗ mắt và miệng để tiện nhìn và thở.
Ta đặt cho nó một cái tên – gọi là "mặt nạ".
So với "mặt nạ tơ tằm" trước đó, "mặt nạ da thiềm" này có hiệu quả lâu dài hơn nhiều.
Da thiềm tiết ra chất dịch có độc, nhưng độc tố với liều lượng phù hợp sẽ kích thích làn da hấp thụ hoa lộ nhanh chóng hơn, giúp nuôi dưỡng và phục hồi làn da.
Sau chuyện này, cả Thần Học Điện đều biết đến ta – thần nữ xấu xí Thẩm Quân Tuyết – là kẻ không dễ động vào.
Thiên Đế và Thiên Hậu để bảo vệ ta, ngay cả cô con gái được yêu chiều nhất là Linh Dung cũng bị cấm túc.
Hơn mười vị thần tử, vì đắc tội với ta mà suýt chút nữa hủy cả linh căn, bị đuổi khỏi Thần Học Điện, tương lai tan tành.
Ngay cả Văn Khúc chân quân – vị sư phó luôn ôn hòa, không tranh đấu – cũng công khai che chở cho ta, thậm chí ngày ngày đến dạy thêm riêng.
Ta biết từ nay về sau, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi Linh Dung hết hạn cấm túc, gặp ta tuy vẫn lạnh lùng, nhưng cũng đã kiêng dè hơn trước rất nhiều.
Ta càng thêm siêng năng mỗi ngày.
Thời gian mỗi ngày, cũng được ta sắp xếp kín mít.
Cuốc đất trồng trọt, luyện công, tinh luyện hoa lộ và thiềm tuyết; Đọc sách, làm điểm tâm, pha trà, nhấm nháp hạt dưa, làm hoa quả sấy khô.
Ta từ chối tiên thị mà Thiên Đế và Thiên Hậu ban cho, vẫn sống cuộc đời bình dị, vui vẻ trồng hoa, làm vườn.
Là con gái của Hoa Thần, khu vườn của ta tự nhiên trở thành nơi đẹp nhất thế gian.
Dưới sự dạy dỗ đều đặn của Đông Trạch, thành tích của ta luôn ở mức khá tốt.
Ngài khuyên ta rằng: "Quân Tuyết, nếu để lộ quá nhiều tài năng, chỉ càng chuốc lấy tai họa. Chi bằng giấu tài, chờ ngày gió nổi, hóa rồng bay lên."
Ta hiểu ý.
Ngầm chăm chỉ học hành, còn khi đến lớp thì chỉ biểu hiện ở mức trung bình.