Thẩm Quân Tuyết

Chương 12



Quả đúng là địa ngục A Tỳ! Nơi này chắc chắn là Sông Quỷ Khóc trong truyền thuyết.

Trên Sông Quỷ Khóc có một cây cầu Sinh Tử, một đầu nối với cõi sống, một đầu nối với cõi chết.

Trên cầu có một bà lão tóc bạc mặt trẻ con, tên là Mạnh Bà.

Muốn qua Sông Quỷ Khóc, hoặc ta phải nhảy xuống nước bơi qua...

Ta nhìn mặt nước, khóe miệng giật giật, thôi vậy...

Hoặc là, ta phải thuyết phục được Mạnh Bà cho qua mà không cần uống canh Mạnh Bà.

Hay là ta cứ bơi qua vậy. Không uống canh mà vẫn qua được, chẳng phải là làm mất chén cơm của bà ấy sao?

Ta đứng bên bờ sông, hít sâu ba hơi, khởi động làm nóng người, những khuôn mặt quỷ kia càng lúc càng cuộn trào dữ dội, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai đầy phấn khích, những đầu lưỡi nhọn hoắt hưng phấn run rẩy.

"Này, Mạnh Bà, bà xem, chúng ta có thể thương lượng một chút được không? Cho ta qua sông nhé? Điều kiện gì bà cứ nói!"

Ta ôm chặt lấy chân Mạnh Bà, ta thực sự không muốn nhảy xuống đó.

Mạnh Bà cười khanh khách: "Chuyện đó dễ thôi, uống canh này là qua được ngay."

Nói thừa! Nếu uống được thì ta còn ôm chân bà làm gì?

"Không uống đâu! Uống vào ta sẽ quên hết mọi thứ, làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?"

Giọng Mạnh Bà đầy mê hoặc: "Quên đi thì có gì không tốt? Thần nữ à, cuộc đời người đầy đau khổ, quên hết đi chẳng phải tốt hơn sao?"

Ta nhìn Mạnh Bà: "Dù cuộc sống có nhiều đau khổ, nhưng cũng có những lúc vui vẻ. Đâu phải ai cũng được như ý mọi điều? Chẳng lẽ sống không tốt là chọn cách quên hết sao?"

"Sao lại không có ai được như ý? Vừa rồi cũng có một vị Thần nữ đi qua đây, than hồng của nàng ta từ đầu đến cuối không có hòn nào nóng cả."

Trời đất!

"Biên chế của ta ở Địa phủ, xét về thâm niên còn hơn cả mẹ nàng ta, ta chẳng sợ nàng ta dọa. Nhưng ta không thèm để ý, nàng ta cứ thế lội thẳng qua sông. Cái chuông vàng tím trên tay nàng ta thần uy vô cùng, lũ quỷ sợ đến mức quên cả thổi kèn. Nghe nói, ngươi cũng là con gái của Đế Quân? Sao lại tay không mà đến đây?"

Haiz...

Ta hiểu rồi.



Mạnh Bà này đang cố tình chọc tức ta đây mà!

Bà ta đâu biết, sự thiên vị ở nhà ta chẳng là gì cả.

Ta không nói thêm lời nào, xoay người nhảy xuống sông.

Vạn quỷ như những con cá ngửi thấy mùi m.á.u tanh, nhanh chóng lao đến, gặm nhấm da thịt ta.

Mẹ kiếp, đau quá, đau quá, đau quá!

Đến khi ta cố gắng bò lên được bờ bên kia, toàn thân chỉ còn lại những mảnh thịt vụn dính chặt vào xương, chẳng còn lại bao nhiêu.

Ta nghe thấy tiếng thở dài của Mạnh Bà, rồi không ngoảnh đầu lại mà bước tiếp về phía trước.

Cửa ải thứ hai: Ma thú truy sát.

Đây là Ma vực, Linh Dung lại được buff "siêu hack", ta chắc chắn không thể nào là người đầu tiên vượt qua được ải này.

Không thể về nhất, ta cũng không cần vội vàng rời đi.

Cửa ải này chủ yếu dựa vào võ lực.

Ta đã hồi phục linh lực, nhưng cơn đau bị vạn quỷ gặm nhấm vẫn khiến ta phải tiêu hao rất nhiều linh lực để chữa trị.

Thời gian trong Huyễn Cảnh châu khác với thời gian ở Thượng Thanh Thần Vực.

Tuy chúng ta rời khỏi đây có trước có sau, nhưng thực ra chênh lệch không lớn.

Dù ta có ở đây thêm một năm, thì với người ngoài cũng chỉ như một cái chớp mắt.

Ta dành thời gian dựng một chỗ ở trong hang động Ma vực.

Một nghìn năm sống ở nhân gian đã rèn cho ta khả năng sinh tồn cực mạnh.

Ở đâu ta cũng có thể sinh sống, ở đâu ta cũng có thể tồn tại.

Mỗi ngày, ta đều nướng thỏ ma, ăn khoai ma trong Ma vực.

Cho đến khi cơ thể hoàn toàn bình phục, ta mới rời khỏi hang động.



Ta tìm một chỗ có nước, soi bóng mình.

Thịt mới mọc ra sau khi bị vạn quỷ gặm nhấm chi chít những vết sẹo.

Haiz, mẹ ta ơi, người toại nguyện rồi nhé, con càng xấu xí hơn rồi.

Ma thú trong Huyễn Cảnh châu này đều là ma thú thời Thượng Cổ bị phong ấn thật sự trong kết giới.

Loài sinh vật này ở ngoài đời thực rất hiếm gặp.

Thế giới thần ma thuở ban sơ, hai bên lực lượng ngang tài ngang sức.

Nhưng về sau, thần tộc ngày càng hùng mạnh, ma tộc lại suy yếu dần, gần như bị thần tộc diệt vong.

Số ít ma thú còn sót lại bị phong ấn, trở thành đối tượng luyện tập kỹ năng cho thần tộc cấp cao.

Nhiệm vụ của ta là lấy được một viên linh châu của ma thú.

Linh châu của ma thú gắn liền với mạng sống của chúng.

Muốn lấy linh châu thì phải g.i.ế.c c.h.ế.t ma thú, đây quả thực không phải chuyện dễ.

Nghĩ đến lũ ma thú cao lớn như núi, da dày tựa tường đồng vách sắt.

Ngay cả trên chiến trường thời cổ đại, muốn tiêu diệt ma thú khổng lồ cũng phải cần đến sức mạnh của nhiều vị thần.

Cho nên, nhiệm vụ này khó khăn vô cùng.

Hơn nữa, chỉ là một bài kiểm tra, sao cứ phải đòi mạng sống của người ta?

Chúng ở yên ổn trong viên châu này mấy vạn năm, có làm điều gì xấu xa đâu.

Ta suy nghĩ một chút, tính khả thi của việc lấy đi linh châu mà không sát hại chúng...

Trong thời gian dưỡng thương ở Ma vực, trên đường đi đào khoai ma, ta đã nắm rõ địa hình nơi này.

Nếu đánh nhau trực diện, ta chỉ có một sợi dây leo làm vũ khí.

Gai nhỏ đó mà đánh vào người ma thú thì chắc chỉ như gãi ngứa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv