Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Vấn đề là sau khi Quân Kỳ Ngọc bị mất đi thị lực, các giác quan khác đều phóng đại lên, sợi tóc của Tống Lễ Khanh cào đến lòng hắn ngứa ran, hô hấp nhẹ nhàng phả lên mu bàn tay hắn, làn da ấm áp, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Mỗi một lỗ chân lông hắn đều đang bị khiêu khích, mê hoặc.
Quân Kỳ Ngọc chịu đựng sự khô nóng suốt chặng đường, giải tỏa cũng không có chỗ giải tỏa, gần gũi cũng không gần gũi được, với hắn mà nói là một loại tra tấn vui sướng.
Một ngày sau, đến trước cửa phủ, Quân Kỳ Ngọc cảm thấy đoạn đường này còn mệt hơn là dưỡng thương, cả người bị tra tấn đến tinh thần tán loạn, vậy nên khi nhảy xuống xe ngựa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống Lễ Khanh nằm nghiêng sang một bên, ngủ say, lúc này mới tỉnh lại, xuống xe ngựa liền nhìn thấy ba chữ phủ Kỳ Lân trên bức hoành phi.
Tống Lễ Khanh ngủ đến mơ hồ, nhìn chằm chằm dòng chữ quen thuộc, nhất thời không phân biệt được mình đang ở đâu.
“Nhanh như vậy đã đến kinh thành rồi hả?”
“Vẫn còn ở Tây Bắc, phủ đệ này được mô phỏng theo phủ Kỳ Lân ở kinh thành, ngươi vào xem là biết.” Quân Kỳ Ngọc vừa nói vừa giang hai tay.
Tống Lễ Khanh mờ mịt: “Làm gì?”
“Ngươi không dắt ta, ta vấp ngã chết mất.” Quân Kỳ Ngọc cười khổ ha ha nói.
Tống Lễ Khanh không tình nguyện lắm.
“Ngã chết thì ngã chết, trong phủ ngươi nhiều người hầu như vậy, ngươi bảo người khác đỡ đi.”
Quân Kỳ Ngọc truy hỏi: “Không phải trước đó chúng ta rất có ăn ý sao? Sao giờ lại không muốn chứ?”
Tống Lễ Khanh vẫn không chịu đồng ý, nói: “Trước đấy là cần thiết, tình huống đặc biệt, bây giờ ngươi mù điếc, cũng không cần ta hầu hạ.”
“Lễ Khanh, ngươi đối với ta quá vô tình.” Quân Kỳ Ngọc rầm rì nói, “Ta ngã chết thì ai sẽ đi cứu Tinh Húc ca ca cho ngươi đây?”
Câu này của Quân Kỳ Ngọc chua đến ê cả răng.
Nhưng vừa vặn chọt đến đúng điểm yếu của Tống Lễ Khanh, giờ y còn phải nhờ vả hắn, không thể không cúi đầu.
“Được rồi.”
Tống Lễ Khanh miễn cưỡng nắm lấy tay hắn, dẫn hắn đi lên bậc đá.
“Mù thành ra như vậy, ngươi còn có thể dẫn binh đánh giặc sao?”
Tống Lễ Khanh chửi thầm, nhưng không nói ra, y sợ tên Quân Kỳ Ngọc không giữ lời này lại đổi chủ ý.
Quân Kỳ Ngọc dẫn y đến thẳng viện tử của bọn họ, nơi này quả nhiên bày biện theo bố cục trước đó, từng ngọn cây cọng cỏ đều giống tương tự, mọi thứ đều mới tinh nhưng vẫn như cũ, như thể vẫn luôn là như vậy, chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ thay đổi.
Quân Kỳ Ngọc vẫn đang lải nhải bên tai, nói mấy câu hoài niệm, lúc Tống Lễ Khanh bước vào trong viện, lại dừng chân lại không chịu đi.
“Sao thế?” Quân Kỳ Ngọc trông rất vui vẻ, “Nào, giờ ngươi có thể vào ở luôn, trong phòng ngoài phòng ta đều sai người dọn dẹp mỗi ngày, thiếu gì ngươi cứ nói với ta, ta lập tức sai ngươi đưa đến cho ngươi, đúng rồi, ta bảo người lấy một giá sách đến đây, rảnh ngươi có thể đọc giải trí.”
Hắn làm nhiều như vậy, nghĩ đến chu toàn như thế là muốn cố gắng lấy lòng Tống Lễ Khanh, muốn giữ y ở lại.
“Không cần.” Tống Lễ Khanh lắc đầu, “Ta không đọc sách.”
Quân Kỳ Ngọc sửng sốt: “Hả? Không phải ngươi thích đọc sách và viết chữ nhất sao?”
“Giờ không thích.” Tống Lễ Khanh bỗng nhiên cười rộ lên, “Ai thích cả ngày đọc mấy quyển sách nhàm chán đó chứ, nếu ngươi sợ ta chán, không bằng làm một cái xích đu cho ta.”
“Hở?”
Quân Kỳ Ngọc sửng sốt một chút, không biết lời y nói là thật hay là đùa, hay là vẫn canh cánh chuyện trong quá khứ.
Tống Lễ Khanh nhìn quanh một vòng, thưởng thức nói: “Tại sao lại trồng hai cây tùng bách ở đây? Còn cắt tỉa gọn gàng như thế nữa, giống như ông già lụm khụm ấy, đào đi, trồng hoa thế vào.”
Quân Kỳ Ngọc nghe xong, đây là lời thật lòng của y, có yêu cầu có nghĩa là y không kháng cự, vậy là tốt lắm rồi.
“Được.” Quân Kỳ Ngọc sảng khoái đồng ý, “Người đâu, đào hai cây này lên, trồng hoa vào, hoa…..Hoa gì vậy Lễ Khanh?”
“Sao cũng được.” Tống Lễ Khanh suy nghĩ một chút, bổ sung nói, “Đừng là hoa mẫu đơn, mẫu đơn quê mùa.”
Quân Kỳ Ngọc gật đầu hùa theo.
“Đúng, mẫu đơn quê mùa, lòe loẹt! Vậy……?”
“Trồng hoa sen! Ngoại trừ một hai cây trong lu nước, ta chỉ nhìn thấy hoa sen trong sách, tốt nhất là một ao, diện tích thật lớn.”
Tống Lễ Khanh khát khao nói, cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Được, nghe theo ngươi.”
Quản gia ho khan một tiếng, lại gần bên tai Quân Kỳ Ngọc nhắc nhở: “Điện hạ, hoa sen thích ẩm ướt ấm áp, trồng ở phương Nam là thích hợp nhất, Tây Bắc chúng ta khô cằn lạnh lẽo, lại không có ao, sợ là…Sợ là không trồng được hoa sen.”
Quân Kỳ Ngọc nhíu mày hừ một tiếng.
“Đào một cái ao khó lắm sao? Đi mời thợ làm vườn giỏi nhất…..Không trồng được hoa, ta trồng ngươi xuống đất.”
“Dạ dạ dạ.”
Quản gia gật đầu lia lịa.
Tống Lễ Khanh bổ sung thêm: “Bên trong phải có ếch xanh, mùa hè đến kêu ộp ộp, rất náo nhiệt.”
“Dạ dạ, trồng ếch xanh, à, không phải, nuôi ếch xanh.” Quản gia lau mồ hôi lạnh.
Tống Lễ Khanh xoa eo, vẫn cảm thấy không hài lòng.
“Còn cả bức tường này nữa, che hết tầm nhìn rồi, bên ngoài là dáng vẻ gì cũng không biết.”
Quân Kỳ Ngọc có hơi hoang mang, nói: “Ờ, trước kia ngươi nói như vậy thanh tịnh, đỡ phải nghe tiếng động bên ngoài, có thể tĩnh tâm chuyên chú vào việc của mình.”
“Phá được không?” Tống Lễ Khanh hỏi.
“Được! Phá đi!” Quân Kỳ Ngọc nịnh nọt nói, “Bức tường này đúng là chướng mắt, đúng không Lễ Khanh.”
“Ừm, cái này……” Quản gia hơi do dự.
“Có vấn đề gì sao?” Quân Kỳ Ngọc hầm hừ.
“Không ạ.” Quản gia đứng thẳng lưng, “Dù sao cũng là nhà của hai vị, ngài có phá bỏ phủ Kỳ Lân cũng không sao….”
Tống Lễ Khanh nghe xong, có hơi xấu hổ.
Y nhỏ giọng hỏi: “Quân Kỳ Ngọc, có phải như vậy hao tài tốn của lắm không?”
“Sao có thể? Cả thiên hạ này đều là của ta, ta có tiền hay không có tiền?” Quân Kỳ Ngọc hỏi lại.
“Có.” Tống Lễ Khanh lại nói, “Nhưng cũng không nên tiêu pha tốn kém quá….”
Quân Kỳ Ngọc lời lẽ chính đáng nói: “Mời thợ mua vật liệu, không phải tiền lại về trong tay bá tánh sao? Lấy của dân chi cho dân, phải lý này không?”
“Cũng…… Cũng đúng.”
Quân Kỳ Ngọc không chút tiếc lời khen ngợi y: “Lễ Khanh, đây là một chuyện tốt ích dân lợi dân, ngươi đúng là tâm địa Bồ Tát.”
Tống Lễ Khanh còn có chút nghi ngờ: “Thật sao?”
Quân Kỳ Ngọc mặt không đổi sắc, trịnh trọng nói: “Thật! Được rồi, mấy ngày nay để bọn họ khởi công, tạm thời người ở chỗ khác đi, ta nghĩ đến một nơi, chúng ta đi xem.”
Lúc Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc xoay người đẩy đi, vẫn chưa tìm ra logic vấn đề.
Quản gia nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn họ, nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu mới hoàn hồn.
“Đúng là…..đúng là không có điểm dừng mà, điện hạ ngài xem thử dáng vẻ nịnh nọt của ngài đi, còn đâu vẻ uy vũ bá đạo như trước nữa…”
Quản gia đau lòng dậm chân mấy cái, nhưng cũng không dám lơ là mệnh lệnh của Thái tử, lập tức sai người bắt đầu đào cây lên, trong phủ phát ra tiếng động lớn, một nữ tử xinh đẹp mặc dị phục diêm dúa bị thu hút đến, là Hồ Nguyệt Nhi.
Sau khi chọc giận Quân Kỳ Ngọc, Hồ Nguyệt tưởng rằng mình sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng Quân Kỳ Ngọc vẫn chưa hạ lệnh đuổi nàng. Gần đây Thái tử điện hạ ra ngoài, một thời gian rồi chưa về, cho nên cũng không ai để ý đến nàng.
Vì thế Hồ Nguyệt Nhi lúng ta lúng túng ở lại trong phủ, chờ Thái tử điện hạ về nàng có thể lấy lại sự sủng ái của điện hạ, nên vừa nghe tin Quân Kỳ Ngọc hồi phủ, nàng đã chạy đến đây.
“Quản gia đại nhân, ngài đang làm gì vậy?”
Quản gia chắp tay, mặt không chút thay đổi nói.
“Phá nhà.”
“Tại sao lại phá?” Hồ Nguyệt Nhi khó hiểu, “Đây không phải là chỗ ở cũ của Thái tử phi sao? Nơi điện hạ coi trọng nhất, người ngoài cũng không được bước vào.”
“Có người nhìn thấy không thuận mắt thì phá thôi.” Quản gia bất đắc dĩ nói, “May không phải là hoàng cung……”
“À?”
Ánh mắt Hồ Nguyệt Nhi sáng lên.
Đoạn thời gian này, Hồ Nguyệt Nhi nhiều lần hỏi thăm phân tích, mới biết được đủ loại việc làm của Thái tử điện hạ, hơn phân nửa là trong lòng vẫn có chút tình cảm với vị Thái tử phi đã qua đời kia, đến cùng là yêu sâu nặng hay là ân hận, Hồ Nguyệt Nhi không thể nào biết được, nhưng Quân Kỳ Ngọc vừa trở về đã trực tiếp phá chủ viện đi, chứng minh điều gì?
Chứng minh Thái tử điện hạ đã buông rồi!
Thái tử điện hạ đã buông, vậy chuyện mình từng mạo phạm Thái tử phi bị răn dạy kia cũng không tính là chuyện gì lớn.
Nam nhân trên đời, đều là kẻ bạc tình háo sắc, có mới nới cũ, Thái tử điện hạ có thể nhất thời nhớ nhung, nhưng cũng sẽ không nhớ mãi không quên.
Hồ Nguyệt Nhi lần nữa dấy lên hy vọng.