Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Tống Lễ Khanh bị động tác đột ngột của Quân Kỳ Ngọc làm cho giật mình, cúi đầu nhìn, Quân Kỳ Ngọc vẫn nhắm mắt, vốn chưa tỉnh, chỉ là mơ mơ màng màng hành động trong tiềm thức.
“Không được đi.”
Quân Kỳ Ngọc bắt được tay Tống Lễ Khanh, tựa như an tâm hơn rất nhiều, lầm bầm một câu.
“Thiếu chút nữa thì gặp Diêm Vương rồi, còn giở trò lưu manh hả?”
Tống Lễ Khanh lẩm bẩm đẩy tay hắn ra, nhìn gương mặt tiều tụy của Quân Kỳ Ngọc, sự rụt rè trong lòng y cũng giảm đi, tên khốn ngày thường nhe răng nanh vuốt cũng có ngày để mặc người khác định đoạt.
“Giờ đến lượt ta quyết định.”
Tống Lễ Khanh chọt chóp mũi của hắn, lại bị hai tay Quân Kỳ Ngọc giữ lại, cuối cùng y vẫn tránh không thoát.
“Đừng rời xa ta nữa, Lễ Khanh, được không……”
Lần này là nhẹ nhàng cầu xin, nhìn giữa mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt đầy thống khổ, cả người Tống Lễ Khanh cứng đờ.
Giọng nói của Quân Kỳ Ngọc khi vô lực thì khàn khàn, khi yếu ớt thì có chút trong trẻo nên thuộc về độ tuổi, khuôn mặt cũng bớt đáng ghét hơn, rõ ràng gương mặt hắn rất đẹp, có góc có cạnh, thêm một nét thì quá cứng rắn, thiếu một nét thì lại quá thanh tú, vậy là vừa vặn, nhưng Tống Lễ Khanh luôn nhìn hắn bằng ánh mắt mang theo màng lọc hung thần ác sát, chưa từng cẩn thận thưởng thức bao giờ.
“Lễ Khanh…… Lễ Khanh!”
“Hả?”
Tống Lễ Khanh ngẩn ra một lúc, mới nghe thấy Tề Mạc đang gọi y.
“Cho ta xem miệng vết thương của ngươi.”
Tề Mạc chỉ chỉ sau lưng y.
Tống Lễ Khanh mệt mỏi cả đêm, tinh thần căng thẳng cao độ, nghe thấy Tề Mạc nói như vậy, mới nhớ ra trên lưng mình còn có một đầu mũi tên, không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến cái liền cảm thấy đau.
Nhưng tay của y bị Quân Kỳ Ngọc nắm chặt, xoay người cũng không được.
Tống Lễ Khanh chỉ có thể bất lực nói: “Hay là để hắn ngủ trước đã.”
Nhưng đợi cả buổi Quân Kỳ Ngọc vẫn nắm chặt tay y như cũ, Tống Lễ Khanh đành phải nghĩ cách.
“Chắc là cũng giống như dỗ trẻ con ngủ nhỉ? Khụ khụ……”
Tống Lễ Khanh hắng giọng, tay còn lại vỗ nhẹ ngực Quân Kỳ Ngọc, ngâm nga một bài hát không quen thuộc mà Tiểu Địch thường hát. Y học được đôi câu, trước kia Quan Sinh thích như vậy nhất.
Ngâm nga nửa ngày, tay của Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng buông lỏng ra, Tống Lễ Khanh vội vàng rút tay, nhìn thấy Tề Mạc dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm y hồi lâu.
Tống Lễ Khanh ngượng ngùng nói: “Còn….Còn khó dỗ hơn trẻ con nữa, Quan Sinh chỉ cần hát một đoạn là ngủ rồi.”
Sắc mặt của Tề Mạc hơi thả lỏng, hỏi: “Ta chưa nghe thấy ngươi hát bao giờ, ngươi học từ đâu ra thế?”
“Nha đầu Tiểu Địch nói khi còn nhỏ mẹ nàng hay hát cho nàng nghe……Có phải ta hát rất khó nghe không?”
“Làm sao có thể? Rất dễ nghe.”
Tề Mạc phát hiện sau khi tâm trí Tống Lễ Khanh bị tổn thương, đổi lại ung dung tự tại hơn so với trước kia, có lẽ là suy nghĩ ít đi, không cần lúc nào cũng phải suy xét cảm thụ của người khác, sống nơm nớp lo sợ, luôn tự chấn chỉnh mình.
Mặt của Tống Lễ Khanh phiếm hồng.
“Vậy lần sau ta học thêm mấy bài nữa, sợ là bài này Quan Sinh cũng nghe chán rồi.”
Nhắc đến Quan Sinh, Tống Lễ Khanh lại lo lắng, thằng nhóc đó còn ở Lâu Lan, không biết giờ tình trạng thế nào rồi.
“Đáng lẽ ta nên đưa nó đi cùng.”
“Hai ngày nay nguy hiểm như vậy, ngươi đưa nó đi cùng không phải càng nguy hiểm hơn sao? Đứa nhỏ này trời sinh phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có việc gì.” Tề Mạc an ủi y nói, “Trong thời gian ngắn là điện hạ có thể công phá Lau Lan, ngươi đừng có nghĩ chạy một mình trở về nữa.”
“Ừm.”
Tống Lễ Khanh qua loa đồng ý, đưa lưng về phía Tề Mạc, cởi áo ngoài ra, Tề Mạc nhìn thấy áo trong nhuốm đầy máu của y, xé mở vùng quanh miệng vết thương, ngón tay vô tình chạm vào làm da trắng nõn mềm mại của Tống Lễ Khanh, tâm thần xao động một chút, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, mới nín thở tập trung vào miệng vết thương.
“Ta xử lý vết thương cho ngươi, có thể sẽ hơi đau.”
“Được.”
Tề Mạc dùng dao nhỏ gạt đầu mũi tên ra, may là miệng vết thương không sâu, không tổn thương đến mạch máu, máu cũng không chảy nhiều lắm, nhìn đầu mũi tên có vẻ không tẩm độc, Tề Mạc mới yên tâm băng bó.
“Xong chưa? Tề Mạc ca ca.”
“Gần xong rồi, ngươi cố chịu một chút, ta sẽ cố gắng nhẹ nhất có thể.”
“Phía sau ta chảy máu không?”
“Chảy một ít, không nghiêm trọng, mấy ngày sẽ không sao, có đau không?”
“Không đau.”
“Ngươi còn nói không đau, chảy nhiều mồ hôi như vậy, phù ——”
“Ngươi còn căng thẳng hơn cả ta nữa, vất vả rồi, Tề Mạc ca ca.”
“Mặc áo vào đi.”
“Ừm.”
“Ngươi đừng động, để ta mặc cho ngươi, mấy ngày tới ngươi nằm sấp ngủ đi, tránh đụng phải chỗ bị thương…”
Tề Mạc cố tình nói nhiều để phân tán lực chú ý của Tống Lễ Khanh, hai người ở trong xe ngựa ngươi một lời ta một lời, Tống Lễ Khanh mới vừa sửa sang lại vạt áo xong, mới nhìn thấy Quân Kỳ Ngọc không biết tỉnh ngủ từ lúc nào, hướng mặt về phía y, giống như có thể nhìn thấy y vậy.
“Lễ Khanh, các ngươi đang làm gì thế?” Quân Kỳ Ngọc nghiêng đầu hỏi.
“Hả? Ngươi tỉnh sớm vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ hôn mê cả đêm chứ.”
“……” Quân Kỳ Ngọc thầm lẩm bẩm, “Còn không tỉnh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa….”
Quân Kỳ Ngọc quả thực thiếp đi một lúc, hắn mơ mơ màng màng nắm chặt lấy tay Tống Lễ Khanh, sợ y chạy mất, thẳng đến khi nghe thấy cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa Tống Lễ Khanh và Tề Mạc, thoáng cái liền tỉnh.
Quân Kỳ Ngọc mời gọi nói: “Lễ Khanh, ngươi cũng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Tống Lễ Khanh lắc đầu.
“Chật lắm, ta ngồi cũng được.”
Buồng xe tuy khá rộng, nhưng chỉ đủ chỗ cho hai người ngủ, ba người thì quá chật, đặc biệt là riêng Quân Kỳ Ngọc đã chiếm hơn nửa rồi.
Quân Kỳ Ngọc nhích ra sau, kiên trì nói: “Không sao, đủ rộng, ngươi nằm bên cạnh ta là vừa vặn.”
Tống Lễ Khanh nghĩ một lát, nói: “Vừa khéo, ngươi dịch vào bên trong đi, để cho Tề Mạc ca ca nghỉ ngơi.”
Cơ mặt Quân Kỳ Ngọc giật giật, cả người đông cứng lại.
Hắn muốn nhân cơ hội thân cận với Tống Lễ Khanh một chút, nếu đổi thành đại nam nhân như Tề Mạc, đúng là đủ để hắn sốt ruột.
Hắn gãi mũi nói: “Ừm ờ……Không ngủ được.”
“Sao lại không? Mới vừa rồi ngươi còn nói là đủ rộng.”
“Do……do ngươi nhỏ mà.”
Tề Mạc ho khan một tiếng, nói: “Lễ Khanh, các ngươi đều bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần quan tâm đến ta.”
“Tề thái y nói đúng!”
Quân Kỳ Ngọc lập tức hùa theo, còn tán thưởng gật đầu một cái.
“Vậy được rồi.”
Tống Lễ Khanh nằm xuống, y thật cẩn thận để không chạm vào vết thương sau lưng, chỉ có thể nằm sấp.
Cả người Quân Kỳ Ngọc gần như bao lấy y, hai người dán sát nhau, mùi hương thoang thoảng trên người Tống Lễ Khanh, khiến Quân Kỳ Ngọc mê mẩn đã lâu.
“Sao rồi?” Quân Kỳ Ngọc nói ở bên tai y, “Nếu thấy cộm quá thì gối lên cánh tay ta này.”
“Không sao……Chỉ là hơi chật thôi.”
Tống Lễ Khanh nói, khẽ điều chỉnh tư thế, di chuyển chân và hông vào bên trong.
“Ừm……”
Quân Kỳ Ngọc không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng.
Quân Kỳ Ngọc bị đẩy, cảm nhận được cơ thể mềm mại của Tống Lễ Khanh, giống như củi khô bén lửa, máu nóng cả người sôi lên.
Nếu không phải đang ở trong tình cảnh quẫn bách, hắn thật sự khó mà tự kiềm chế được.