Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Quân Kỳ Ngọc cẩn thận lắng nghe thanh âm nhỏ trong gió, đề phòng động tĩnh bốn phía.
Đáng tiếc hai mắt hắn mù, năng lực phán đoán cực kỳ hạn chế.
Nhưng Tiêu Thái tử không sợ hãi như vậy, hẳn là còn có hậu chiêu khác.
“Bùi Tinh Húc, ngươi tin lời quỷ quái hắn nói sao? Tên này ẩn núp ở Lâu Lan nhiều năm, hắn có ý định không cần ta phải nói chứ? Giờ ngươi tiếp tay cho giặc, chờ ta vừa chết, chỉ sợ Lâu Lan của ngươi cũng rất nhanh thôi không phải của ngươi nữa.”
Bùi Tinh Húc nâng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng không thèm để ý chút nào.
“Ta mặc kệ hắn có âm mưu quỷ kế gì, Quân Kỳ Ngọc, ta muốn ngươi chết! Ta muốn hôm nay ngươi phải chết! Ngươi còn tồn tại một ngày, ta liền không yên lòng!”
Bùi Tinh Húc quả nhiên bị ghen tị che mờ tâm trí, đi vào bế tắc.
Quân Kỳ Ngọc không còn lời nào để nói, hắn ngẩng đầu đứng thẳng, thản nhiên không sợ hãi.
“Ha, bằng các ngươi có thể giết ta hay không còn khó nói, Bùi Tinh Húc, Lâu Lan đã không an toàn, cho nên Lễ Khanh không thể đi theo ngươi, ta muốn dẫn y trở về Cảnh Quốc.”
Lúc Tiêu Thái tử hiện thân, Quân Kỳ Ngọc lo lắng chính là Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh ở bên cạnh ai hắn cũng không yên tâm!
Vậy nên, hắn không chút do dự bắt Tống Lễ Khanh trở lại bên người.
Mặc dù giờ hắn bị vây hãm, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để Lễ Khanh rơi một giọt máu.
Bùi Tinh Húc cắn răng giận dữ quát: “Quân Kỳ Ngọc! Ngươi bớt viện cớ đạo đức giả đi! Cũng không nhìn tình cảnh hiện tại của mình, thân ngươi còn lo chưa xong, còn muốn cướp người với ta?!”
Lúc Tống Lễ Khanh cố chấp muốn cứu Quân Kỳ Ngọc, trái tim của Bùi Tinh Húc đã bị thương thấu, nứt ra một lỗ hổng, người của hắn, lại đi bận tâm một nam nhân khác như thế, hắn không cách nào chấp nhậnTống Lễ Khanh lao vào vòng tay của một người khác!
Bùi Tinh Húc nhìn Tống Lễ Khanh đứng bên cạnh Quân Kỳ Ngọc, đau đớn giống như ngũ phủ lục tạng bị ăn mòn.
“Lễ Khanh, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi còn xem ngươi là vương hậu của ta không? …… Ngươi từng nói thích ta, muốn cùng ta sống thật tốt qua ngày, lúc này còn tính không?”
Đối mặt với câu hỏi bất thình lình này, Tống Lễ Khanh cảm thấy giày vò.
“Ta… Tất nhiên giữ lời, chúng ta thành hôn rồi.”
“Vậy tại sao ngươi lại quay lưng lại với ta?” Bùi Tinh Húc bi thương nói, “Ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy, kết quả, ngươi vẫn muốn chọn Quân Kỳ Ngọc, đúng không?”
“Không đúng!” Tống Lễ Khanh kiên quyết phủ nhận, “Chỉ là hắn… Hắn không thể chết được. Đợi hắn rời khỏi đây, ta sẽ trở lại với người, chúng ta cùng nhau trở về.”
“Giả, ha ha, đều là giả, ngươi còn đang lừa ta, chẳng qua là ngươi muốn lừa ta cứu Quân Kỳ Ngọc giúp ngươi thôi.”
Bùi Tinh Húc cười thảm một tiếng, bước từng bước tới trước mặt Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh kinh ngạc nhìn bộ dáng cuồng loạn của hắn, cảm thấy sợ hãi.
Bùi Tinh Húc hạ mắt hỏi: “Quân Kỳ Ngọc hắn có gì đáng để ngươi nhớ mãi không quên? Hả?”
“Tinh Húc ca ca, ta thật sự không có lừa ngươi, lời ta nói đều là thật lòng, ta cam đoan với ngươi. Ngươi đừng như vậy… Thấy ngươi như vậy, ta rất khó chịu.”
Tống Lễ Khanh muốn đưa tay trấn an Bùi Tinh Húc, nhưng y phát hiện, động tác của y cứng đờ, làm thế nào cũng không giơ tay lên làm động tác thân mật được.
“Ta không có cảm giác an toàn, biết không Lễ Khanh, ta không cảm giác được ngươi yêu ta. Trừ khi ngươi chứng minh với ta.”
Bùi Tinh Húc nói xong, kéo tay Tống Lễ Khanh, đặt một thanh đao tinh xảo khảm nạm bảo thạch lên tay y.
“Chứng…..minh? ”
Tống Lễ Khanh không hiểu ý của hắn.
“Đúng, chứng minh người ngươi yêu là ta.” Bùi Tinh Húc dùng sức nắm tay Tống Lễ Khanh nói, “Ta và Quân Kỳ Ngọc không thể cùng tồn tại, ngươi chỉ có thể chọn một. Dùng đoản kiếm này, tự tay giết hắn.”
Giết hắn…
Tống Lễ Khanh như bị sét đánh ngang tai, như thế nào y cũng không ngờ được, một người thiện lương như Bùi Tinh Húc có thể đưa ra loại yêu cầu này với y.
Y nắm đoản kiếm lạnh như băng, cánh tay nặng trĩu.
“Có thể làm được không?” Bùi Tinh Húc cúi đầu hỏi, “Đồng ý với ta.”
Lòng Tống Lễ Khanh hơi nhói, Bùi Tinh Húc trở nên cực đoan như vậy càng khiến y đau lòng!
Hai giọt lệ từ hốc mắt Tống Lễ Khanh rơi xuống.
“Nhất định phải như vậy sao?” Tống Lễ Khanh khóc nức nở hỏi, “Tại sao… Tại sao yêu ngươi, lại phải thông qua giết người khác để chứng minh?”
Bùi Tinh Húc quả quyết nói: “Bởi vì hắn đáng chết! Ta giúp ngươi kết thúc, Lễ Khanh, có phải ngươi đau lòng không? Không nỡ giết hắn?”
“Bùi Tinh Húc, ngươi điên rồi.” Quân Kỳ Ngọc trầm giọng nói, “Ngươi rõ ràng biết tính tình y thuần lương, cả đời cũng chưa nói nặng lời ai bao giờ, ngươi lại bảo y giết người? Không phải ngươi đang chứng minh y yêu ngươi, ngươi đang ép y trở thành một tên giết người, làm tổn thương y!”
Ánh mắt Bùi Tinh Húc hơi động một chút, nhưng trong chốc lát, hắn lại cứng rắn lên.
“Muốn hoàn toàn quên đi một người, dù sao cũng phải trả giá một chút.”
Quân Kỳ Ngọc gầm nhẹ nói: “Cái giá này đối với y mà nói quá tàn nhẫn!”
“Câm miệng! Tất cả đau thương Lễ Khanh phải chịu đều do người tạo thành, người cứu y là ta, quan tâm y là ta, yêu y cũng là ta! Ngươi có tư cách gì giả bộ làm người tốt tốt trước mặt ta?!”
Bùi Tinh Húc quát, cắt ngang lời hắn, sau đó đặt hai tay lên vai Tống Lễ Khanh, quay người y, chĩa thẳng kiếm về phía Quân Kỳ Ngọc.
“Đi đi, giết hắn, chúng ta làm lại từ đầu, ta sẽ luôn che chở ngươi, yêu ngươi hơn bất kỳ ai.”
Hai tay Tống Lễ Khanh nắm đoản kiếm run run, dưới sự thúc đẩy của Bùi Tinh Húc, y lảo đảo về trước một bước lại dừng lại.
Hai gò má Tống Lễ Khanh vương đầy nước mắt, y bất lực nhìn Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc đứng cách y không tới một mét, một chút ý muốn tránh cũng không có.
“Lễ Khanh, hiện tại hắn điên rồi, ngươi đừng nghe hắn.” Quân Kỳ Ngọc cố gắng ôn nhu nói.
Tống Lễ Khanh đang mờ mịt, một tia sáng chói mắt chui vào trong mắt y, y vô thức nheo mắt lại, nhưng không khỏi bị ánh sáng này hấp dẫn, đứng cách đó không xa có một người, chính là Tô Chiêu, hắn vặn chiếc nhẫn trên ngón tay, để cho ánh nắng chiếu vào mắt Tống Lễ Khanh.
Giống như lần trước, Tống Lễ Khanh bỗng nhiên váng đầu hoa mắt, tựa hồ nghe được có người nói ở bên tai y——
“Giết hắn.”
Tống Lễ Khanh thiếu chút nữa lại lâm vào ma chướng, ý thức y mơ màng, tựa như đang cùng một cỗ lực khác tranh đoạt quyền khống chế thân thể, hai chữ “giết hắn” luẩn quẩn bên tai, không xua đi được.
Bước chân của y không tự chủ được đi về phía Quân Kỳ Ngọc, lưỡi kiếm nhọn nhắm thẳng vào ngực hắn.
“Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc đang thấp giọng gọi y, “Lễ Khanh.”
“Quân Kỳ Ngọc….Ngươi đi mau… Ta…”
Tống Lễ Khanh cố gắng giữ tỉnh táo, mới đứt quãng nói ra mấy chữ.
Một tia sáng sắc bén lóe qua, giây sau Tống Lễ Khanh khôi phục lại thần trí, đoản kiếm trong tay đã đâm vào trong ngực Quân Kỳ Ngọc, máu tươi đầm đìa.
Trong đầu Tống Lễ Khanh nổ uỳnh một tiếng, mình thế mà lại đâm thật, mà Quân Kỳ Ngọc, từ đầu đến cuối cũng không né tránh!