Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Trâm Anh
***
Không biết qua bao nhiêu lâu Tống Lễ Khanh mới lại thấy được ánh sáng.
Nhưng y không vui mừng, bởi vì vẻ mặt buồn bã của Bùi Tinh Húc đâm y đau nhói.
Y vươn ngón tay, chạm phải giọt nước mặt rơi xuống của Bùi Tinh Húc, rõ ràng ngón tay ươn ướt lành lạnh, lại giống như lửa phỏng tay.
“Tinh Húc ca ca…… Sao ngươi lại gầy đi vậy?”
Tống Lễ Khanh kinh ngạc nói.
Trước lúc y bị mù, Bùi Tinh Húc vẫn là một vương tử gương mặt trắng nõn, cả người tràn đầy kiêu ngạo và tôn quý, nhưng Bùi Tinh Húc trước mặt, khuôn mặt gầy đến xương gò má nhô ra, vẻ mặt u ám, đôi mắt màu phỉ thúy của hắn tĩnh lặng như mặt hồ chết.
Nghe thấy y nói như vậy, trái tim nóng nảy của Bùi Tinh Húc được xoa dịu một chút, dần dần bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
“Lễ Khanh.”
“Hai năm qua, hẳn là ngươi…..Rất khổ sở?”
Tống Lễ Khanh giúp hắn lau những giọt nước mắt vui mừng, vừa đau lòng vừa áy náy, nếu không phải tại mình liên lụy, có lẽ Bùi Tinh Húc cũng không biến thành bộ dạng như bây giờ, hắn đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa, sao có thể ảm đạm mất tinh thần như vậy?
“Không khổ sở.” Bùi Tinh Húc cười rộ lên, “Ta không khổ sở, Lễ Khanh.”
Hai mắt Tống Lễ Khanh đỏ hoe, y cúi đầu, không cách nào đối mặt với tình yêu mãnh liệt của Bùi Tinh Húc, hắn càng thâm tình, mình càng không nên khiến hắn đau lòng như vậy.
“Quân Kỳ Ngọc……”
Tống Lễ Khanh chợt nhớ ra gì đó, tầm mắt y tìm thấy Quân Kỳ Ngọc cách đó không xa, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Quân Kỳ Ngọc bị thương rất nhiều chỗ, Tống Lễ Khanh thậm chí còn không phân biệt được máu trên người hắn là của mình hay là của kẻ địch, hắn bịt hai mắt, giống như một Tu La ác quỷ bò ra từ địa ngục.
“Quân Kỳ Ngọc!”
Tống Lễ Khanh vô thức gọi một tiếng.
Vành tai Quân Kỳ Ngọc khẽ động, xác định vị trí của Tống Lễ Khanh, hắn nhếch khóe miệng, giây tiếp theo, lao ra giống như một con báo săn mồi, nháy mắt tới gần Tống Lễ Khanh.
“Quân Kỳ Ngọc! Ngươi dám!”
Đối mặt với cuộc tấn công bất ngờ của Quân Kỳ Ngọc, Bùi Tinh Húc quát lớn một tiếng, nhưng võ nghệ của hắn bình thường, không kịp bảo vệ Tống Lễ Khanh.
Lúc này hai thân vệ bên cạnh Bùi Tinh Húc mới kịp phản ứng, vung đao muốn ngăn cản Quân Kỳ Ngọc, nhưng Quân Kỳ Ngọc cho dù bị thương thân thủ vẫn kinh người, dùng đao đỡ binh khí bổ về phía hắn, trực tiếp ôm Tống Lễ Khanh vào trong lòng, sau đó lùi lại mấy bước.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài hơi thở, Tống Lễ Khanh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa một chút, khi lấy lại bình tĩnh thì lồng ngực của Quân Kỳ Ngọc đã gần trong gang tấc.
Y thấy rõ khuôn mặt của Quân Kỳ Ngọc thô ráp hơn trước, đen hơn rất nhiều, râu dưới cằm trông vô cùng nổi bật, vẻ trẻ con kiêu ngạo trên người hắn biến mất sạch, thay vào đó là sự trầm ổn đầy lực uy hiếp, hắn….giống như là già đi rất nhiều tuổi.
Tất cả đều đã thay đổi.
Không chỉ Bùi Tinh Húc tang thương hơn, Quân Kỳ Ngọc cũng như một người khác.
Lúc này Quân Kỳ Ngọc cúi đầu xuống, Tống Lễ Khanh nhìn hắn, đôi mắt của hắn…… Che một mảnh vải.
Có lẽ bởi vì không nhìn thấy mắt của hắn, cảm giác sợ hãi của Tống Lễ Khanh đối với hắn giảm đi rất nhiều, mặc dù hắn vẫn toát ra sát khí khiến người ta lạnh thấu xương.
“Ngươi đang nhìn ta sao? Lễ Khanh?” Quân Kỳ Ngọc cảm nhận được.
Tống Lễ Khanh quay đầu đi, y sinh ra một cảm giác kỳ quái, đây là người y quen thuộc nhất cũng xa lạ nhất, thân mật nhất cũng sợ hãi nhất.
Nhưng đối với nguy nan trước mắt, tức khắc là cảnh còn người mất, dựa vào Quân Kỳ Ngọc, lại khiến y có một loại cảm giác an toàn, đây là bên cạnh Bùi Tinh Húc chưa bao giờ có, y đối với Bùi Tinh Húc, tình cảm tương kính như tân nhiều hơn.
“Ha ha ha ——”
Tiêu Thái tử ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
“Đúng là hai kẻ si tình, được hai người các ngươi ái mộ yêu thương như thế, cũng coi như là phúc khí của đệ đệ ta.”
Tống Lễ Khanh chú ý tới hai chữ “đệ đệ”, ám chỉ……mình sao?
Y đánh giá người đàn ông dáng người thon dài này, còn mặc long bào tứ trảo, xác nhận y thật sự chưa thấy người này bao giờ.
“Ta từ đâu xuất hiện một ca ca vậy?” Tống Lễ Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Hắn họ Tiêu, tự xưng là Thái Tử tiền triều.”
Quân Kỳ Ngọc giải thích cho y nói.
Tống Lễ Khanh khẽ nhíu mày, nếu nói như vậy……Người trước mặt này, lẽ nào thật sự là người cùng huyết thống với y, là huynh trưởng của y?
“Gì mà Thái tử tiền triều? Ta là Hoàng Thái tử chính thống khắp thiên hạ!” Tiêu Thái tử rất để ý danh hiệu của mình, “Bổn Thái tử là con trai trưởng của trung cung Hoàng Hậu, kế thừa đại thống, thiên tử tương lai!”
Quân Kỳ Ngọc nghe xong, nhíu mày.
Về tư liệu lịch sử tiền triều hắn cũng xem không ít, cũng không có ghi chép tiền triều có đích hoàng tử nào còn sống, đương nhiên, trong chiến loạn có cá lọt lưới cũng khó nói.
Tiêu Thái Tử nhìn Tống Lễ Khanh, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bổn Thái tử biết ngươi không rõ thân thế của mình, cho nên miễn cho ngươi tội nhận giặc làm cha. Vả lại, mấy năm nay ngươi quấy nhiễu triều cương Cảnh Quốc, mê hoặc Quân Kỳ Ngọc đến vô tâm triều chính, ta mới có thời gian bố trí trù tính, việc này nhớ ngươi một công, đến bên cạnh bổn Thái tử dốc sức đi, ngày nào đó đại công cáo thành, bổn Thái tử phong ngươi làm Vương gia.”
Bất kể là diện mạo hay là trực giác huyết mạch, Tống Lễ Khanh đối với vị “huynh trưởng” chưa từng gặp mặt này, không có bất kỳ cảm giác thân thiết nào.
So với thân thích không biết, ác nhân hiểu rõ ràng hình như còn an toàn hơn một chút.
“Ta không quen ngươi.”
Tống Lễ Khanh theo bản năng rụt về sau, lại vừa vặn trốn vào trong lòng Quân Kỳ Ngọc.
Tiêu Thái tử lộ vẻ mặt không vui.
“Tuy bổn Thái tử khinh thường cùng con trai phi tần đê tiện như ngươi có quan hệ huyết mạch tương liên gì, nhưng máu mủ tình thâm cũng là sự thật.” Tiêu Thái tử quát, “Bổn Thái tử lệnh ngươi lại đây, tránh lúc truy sát tên phản tặc Quân Kỳ Ngọc, ngộ thương đến ngươi.”
Tống Lễ Khanh quay đầu nhìn thoáng qua Quân Kỳ Ngọc, chợt lắc đầu.
“Ta không đi.”
“Ngươi dám ngỗ nghịch bổn Thái tử?!” Tiêu Thái tử giận tím mặt, “Bổn Thái tử niệm tình ngươi có huyết mạch hoàng tộc với ta, mới khai ân cho ngươi, kỳ thật hoàng tử ti tiện thứ xuất như ngươi, căn bản không xứng xưng huynh gọi đệ với bổn Thái tử! Quả nhiên cũng giống như mẫu thân ngươi, lấy sắc hầu người, thứ ti tiện dựa vào nam nhân mới có thể sống!”
Vèo ——
Một viên đá bắn ra từ đầu ngón tay Quân Kỳ Ngọc, nhắm thẳng vào mặt Tiêu Thái tử, Tiêu Thái tử lộ vẻ hoảng sợ, bối rối nghiêng người tránh, hòn đá rơi vào trong cát, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Tiêu Thái tử quay đầu lại, lòng còn sợ hãi, trừng mắt nhìn Quân Kỳ Ngọc.
Thằng nhãi ngang ngược này còn đủ sức để dùng đá làm ám khí giết người!
“Ngươi……”
Quân Kỳ Ngọc mở miệng lạnh lùng nói: “Ngậm miệng chó của ngươi lại.”
“Loạn thần tặc tử dám mạo phạm bổn Thái tử!”
Tiêu Thái tử lớn tiếng hét, ánh mắt bốc lửa.
“Lâu Lan Vương…… Ngươi thấy không, ngươi hưng sư động chúng đến cứu hắn, hắn lại lấy oán trả ơn muốn cướp vương hậu của ngươi, chậc chậc, khanh khanh ta ta còn ra thể thống gì? Khác gì cẩu nam nữ trong thanh lâu…… Giờ ngươi vẫn còn muốn cứu tình địch của mình sao?”
Trong mắt Bùi Tinh Húc đã giống như phiến cát trên sa mạc, hoàn toàn hờ hững.
“Ta chỉ cần Tống Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc sống hay chết không liên quan đến ta.”
“Được! Ngươi đồng ý khoanh tay đứng nhìn, đợi bổn Thái tử thuận lợi lấy mạng chó của Quân Kỳ Ngọc, sẽ thành toàn cho ngươi và Tống Lễ Khanh. Huynh trưởng giống như cha, bổn Thái tử có thể làm chủ, danh chính ngôn thuận gả y cho ngươi!”