Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi
***
Quân Kỳ Ngọc giống như khúc gỗ, lúc này thân thể mới khẽ động, tuyết trên vai rào rạt rơi xuống.
Quân Kỳ Ngọc xoay người nhìn Tô Chiêu, ánh mắt trống rỗng, nhưng chứa đầy mong đợi đáng thương.
“Ngươi nói gì?”
Cả người Tô Chiêu run lên: “Ta…… Ta không nói gì……”
“Ý ngươi nói là…… Có cách cứu y sao?”
Những lời này phảng phất như tiếng ngọc truyền tới từ bên ngoài, xé rách đáy lòng tĩnh mịch của Quân Kỳ Ngọc, cho hắn một tia hy vọng.
Vì vậy Quân Kỳ Ngọc nắm lấy nó không buông.
“Ta không có!” Tô Chiêu rụt cổ, “Ta làm gì biết cách cứu y?”
Quân Kỳ Ngọc kiên trì nói: “Nếu ngươi có cách, nói cho ta biết, ta có thể thả ngươi đi, còn có ca ca của ngươi, hắn hạ độc phụ hoàng của ta, hiện tại đang ở trong nhà lao kinh thành, ta cũng có thể tha cho hắn.”
“Thật chứ!?”
Tô Chiêu mừng rỡ ánh mắt sáng lên.
“Đúng.” Quân Kỳ Ngọc nặng nề nói, “Ta lấy tính mạng của mình ra thề, nếu ngươi cứu y, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.”
“Ừm…… Ta cũng muốn, nhưng ta thật sự không cứu được y.” Tô Chiêu chột dạ nói.
Vẻ mặt Quân Kỳ Ngọc phút chốc tối sầm lại, hắn đã có bệnh thì vái tứ phương rồi.
Tô Chiêu này làm gì có cách nào, hắn ta cũng không phải thần y có thể cải tử hồi sinh.
Không tìm thấy huyết thung dung, dù có là thần y cũng không có bản lĩnh này.
Tô Chiêu yếu ớt đề nghị: “Ta thấy ngươi nên tranh thủ một tý, hoặc là kéo dài một chút thời gian, kéo dài tới khi xuất hiện một đường sống.”
“Có ý gì?”
Tô Chiêu vặn vẹo hai cái, ý bảo tay của hắn bị trói, không thể cử động.
Quân Kỳ Ngọc rút bội đao của mình ra, tiện tay vung qua, Tô Chiêu sợ tới mức trực tiếp nhắm mắt lại, nhưng lưỡi dao không nghiêng lệch, vừa vặn cắt đứt sợi dây thừng.
“Ngươi còn ấp a ấp úng nữa, cây đao này chặt đứt, sẽ là đầu của ngươi.” Quân Kỳ Ngọc lạnh giọng nói.
Tô Chiêu không dám nói nhảm nữa, mặc kệ cổ tay đau nhức, trực tiếp lấy từ trong lòng ngực ra một bình ngọc, cẩn thận đưa tới trước mặt Quân Kỳ Ngọc.
“Đây là ——” Quân Kỳ Ngọc nhận lấy, nhìn thoáng qua bình ngọc hỏi, “Thuốc có thể trị bệnh huyết kiệt sao?”
“Đây là độc dược……”
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, Tô Chiêu vội vàng đứng lên giải thích lên.
“Độc dược này là độc dược có một không hai của gia tộc Y Lan chúng ta, không có tên Trung Nguyên, người sống ăn nó sẽ lập tức hôn mê, tim dần ngừng đập, ba ngày sau liền chết. Nhưng đối với người sắp chết mà nói, đây là thần dược, sau khi uống thuốc có thể kéo dài một hơi, trụ thêm ba ngày…”
“Ba ngày?”
Quân Kỳ Ngọc minh bạch, độc dược này có thể giúp người hơi thở mong manh chống đỡ thêm ba ngày.
“Nhưng ba ngày có kịp không? Nếu như ba ngày sau vẫn không tìm được huyết thung dung, Lễ Khanh cũng… Cũng vẫn rời khỏi ta.”
“Không không không, ta nói kéo dài ba ngày, ý là ngươi có ba ngày, hẳn là đủ thời gian để cõng y đi núi Thần.” Tô Chiêu chỉ núi Thần nói, “Sao hả, trên núi Thần có một Hàn Ngọc đài. Theo truyền thuyết, nó có thể phong bế linh hồn của người sắp chết, nuôi dưỡng và giữ cho hồn phách không tiêu tan.”
Quân Kỳ Ngọc nhíu mày nói: “Đây chẳng qua là truyền thuyết.”
“Là thật! Nhà chúng ta có một vị tổ tiên bị vu y nham hiểm đầu độc, ngủ trên Hàn Ngọc đài suốt một năm, mãi đến khi bắt được vu y kia giải độc, ông mới sống lại, cho nên con dân Y Li quốc chúng ta đều coi nó là núi Thần. Ngươi đặt y trên Hàn Ngọc đài, nói không chừng có thể tranh thủ một năm……”
Quân Kỳ Ngọc ngạc nhiên, thứ đồ huyền diệu khó giải thích này, có thể nắm chắc mấy phần chứ?
Hắn không có cơ hội sai rồi thử lại.
Nhưng giống vậy, hắn cũng không có cơ hội để lựa chọn.
Dù xa vời, Quân Kỳ Ngọc cũng không chùn bước đi làm.
Đừng nói một năm, cho dù thật sự chỉ có ba ngày, hắn cũng vì ba ngày này liều mạng.
Quân Kỳ Ngọc mở bình ngọc ra, bên trong là chất lỏng trong suốt tỏa ra hương thơm, nếu không phải hương hoa nồng nàn, thoạt nhìn không khác gì nước tuyết tan.
Khi bình ngọc dán đến môi Tống Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc do dự một chút, hắn liếc mắt nhìn về phía Tô Chiêu.
“Tại sao ngươi lại muốn bày mưu tính kế cứu y?”
Tô Chiêu lo lắng nuốt nước bọt.
“Ca ca ta tin tưởng y, vì vậy y không phải là người xấu…… Với lại, ngươi đồng ý thả ca ca ta ra, ta chỉ là muốn cứu ca ca mình thôi.” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của hắn, Tô Chiêu vội vàng nói, “Ngươi nghi ngờ ta muốn hại y? Cho dù ta không ra tay, y cũng nhất định sẽ chết, ta cần gì phải làm điều thừa thãi? Hại y chết, ta cũng khó giữ được mạng sống, lẽ nào ngươi không xé xác ta ra?”
Quân Kỳ Ngọc không do dự nữa, cho Tống Lễ Khanh uống bình ngọc độc.
Hắn lo lắng nhìn Tống Lễ Khanh, sau đó ghé tai vào vai và cổ của Tống Lễ Khanh.
“Sao y còn chưa……”
Tô Chiêu cũng sốt ruột, hắn biết công hiệu của loại độc này, nhưng uống như thế nào, uống bao nhiêu, hắn chưa từng thử nó với người sắp chết.
“Chờ một chút, không, không nhanh như vậy chứ?” Tô Chiêu không dám xác định.
Quân Kỳ Ngọc vẫn duy trì tư thế này, sau hồi lâu, khi hắn đang rơi vào tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt.
Thình thịch —— Thình thịch——
Quân Kỳ Ngọc mừng rỡ như điên, Tô Chiêu không có lừa hắn!
Nhịp tim của Tống Lễ Khanh đang hồi phục, mặc dù còn yếu ớt trì trệ, nhưng chí ít y còn sống, thậm chí lồng ngực còn hơi phập phồng, đó là đang hô hấp.
Mũi Tống Lễ Khanh bắt đầu thở ra làn sương trắng, hơi thở mong manh, nhưng đối với Quân Kỳ Ngọc mà nói, đây là một tin vui lớn!
Hốc mắt Quân Kỳ Ngọc đỏ bừng, hai hàng nước mắt rơi xuống, niềm vui sướng tột độ khi lấy lại thứ mình đã mất, khiến hắn siết tay đến trắng bệch.
“Lễ Khanh……”
Quân Kỳ Ngọc khẽ gọi cái tên này, hắn không dám gọi quá to, sợ quấy rầy đến Tống Lễ Khanh đang ngủ say.
Hắn cẩn thận chậm rãi cõng Tống Lễ Khanh lên, động tác nhẹ nhàng, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, mong manh như bọt khí, hắn nhất định không được bỏ lỡ.
“Ngươi dẫn ta đi Hàn Ngọc đài.”
Quân Kỳ Ngọc vừa nói, vừa dùng mảnh vải buộc chặt Tống Lễ Khanh vào người mình.
“Được.”
Tô Chiêu đồng ý, thực tế là hắn không có cơ hội để từ chối.
“Có điều ta chỉ biết Hàn Ngọc đài ở trên đỉnh núi Thần, vị trí cụ ta cũng không biết.”
Tô Chiêu thông minh, trước khi đi mang theo một bọc thịt khô.
Quân Kỳ Ngọc không nói tiếng nào, cõng Tống Lễ Khanh đi về hướng núi Thần.
Tuy dáng người Quân Kỳ Ngọc cao to, nhưng trước núi tuyết hùng vĩ trước mặt, như muối bỏ biển, nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, như một đốm đen trên trang giấy trắng.
Núi Thần khó leo hơn Quân Kỳ Ngọc dự kiến.
Dưới chân núi còn không sao, Quân Kỳ Ngọc vẫn có thể đi từng bước về phía trước, càng lên cao càng dốc, còn không có đường đi, tuyết phủ dày đặc hoàn toàn không nhìn thấy gì, đến cùng là đất đá hay là tảng băng, Quân Kỳ Ngọc chỉ có thể dò dẫm về phía trước.
Một ngày trôi qua, Quân Kỳ Ngọc tính mình đã leo được một phần ba quãng đường, nhưng đây vẫn chỉ là một sườn núi hơi bằng phẳng, gió tây đã gào thét, gió xen lẫn với những hạt tuyết, giống như dao sắc, cắt da thịt đau đớn, càng đừng nói trên đỉnh núi là cảnh tượng gì.
Quân Kỳ Ngọc nhìn lướt qua Tô Chiêu, hắn ta dùng áo lông chồn bao lấy nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh nhạt. Dáng người gầy nhỏ, bị gió thổi lảo đảo như muốn ngã.
Chỉ nghỉ ngơi một lúc, Quân Kỳ Ngọc không dám trì hoãn nữa, lại leo lên.
Núi Thần quanh năm bị tuyết bao phủ, lớp băng dưới tuyết không biết đã tích tụ dày bao nhiêu, rất dễ trượt chân ngã, vả lại tuyết đã phủ đến đùi của Quân Kỳ Ngọc, cho nên mỗi lần nhấc nhân đều rất khó khăn.
Hai ngày sau, bọn họ không còn biết mình đã leo cao bao nhiêu, giữa ngọn núi tuyết phủ, tầm nhìn bị gió tuyết che khuất, không nhìn thấy đường tiến cũng như đường về.
“A!!”
Tô Chiêu hét lên một tiếng thảm thiết, chân giẫm hụt, trượt ngã theo tuyết.
Quân Kỳ Ngọc một tay túm lấy hắn, nhấc hắn ta lên.
Đây đã là lần thứ tư Quân Kỳ Ngọc cứu hắn.
Tô Chiêu chưa tỉnh hồn nói: “Thái tử điện hạ…… Ta không thể, ta đi không nổi nữa.”
Càng lên cao không khí càng loãng, Tô Chiêu thở hổn hển, đầu đã bắt đầu đau từ sớm, chỉ là hắn cắn răng kiên trì đến bây giờ.
“Ừ.” Quân Kỳ Ngọc nói ngắn gọn một câu, “Ngươi xuống núi đi.”
Tô Chiêu nhìn hắn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Điều này có nghĩa là Quân Kỳ Ngọc đã tha cho hắn.
Chỉ cần thuận lợi xuống núi, Tô Chiêu liền tự do.
“Ngươi thật sự muốn leo lên sao?” Tô Chiêu hoài nghi nói: “Thời tiết xấu như vậy, ngươi không leo tới đỉnh núi, sẽ chết người đó…”
Quân Kỳ Ngọc không trả lời, ánh mắt kiên nghị của hắn đã nói lên tất cả.
Tô Chiêu mấp máy môi nói: “Y đã…… Sắp chết rồi, các ngươi cũng chưa chắc đã tìm thấy huyết thung dung, ngươi mạo hiểm tính mạng của mình lên đó, có đáng không?”
Đáng không sao……
Quân Kỳ Ngọc thực sự rất muốn hỏi Tống Lễ Khanh câu hỏi này.
Vì tình cảm thanh mai trúc mã thời thơ ấu, y bị uất ức như vậy, đến mức thân thể tàn phế, mắc bệnh nan y….Từ trước đến nay y chưa từng nói không đáng.
Hóa ra khi thực sự yêu một ai đó, thậm chí còn không cần cân nhắc xem người đó có đáng hay không.
“Được rồi.”
Người này ý chí kiên định, Tô Chiêu biết mình nói hắn cũng không thông.
“Vậy những thứ này cho ngươi.”
Tô Chiêu đưa bọc thịt khô cho hắn.
Quân Kỳ Ngọc gật đầu, bắt đầu dùng tay leo tiếp.
Một trận gió tây thổi qua, tuyết đọng trước mặt Quân Kỳ Ngọc trượt xuống một đống, Tô Chiêu lo lắng, may mắn là Quân Kỳ Ngọc không bị tuyết cuốn theo.
“Thái tử Cảnh Quốc…… Người cao quý như vậy, cũng si tình vậy sao?”
Tô Chiêu cúi thấp người, suýt chút nữa bị gió thổi làm cho lảo đảo. Ở trong lòng Tô Chiêu, nhận định Quân Kỳ Ngọc đã chết, ngọn núi tuyết này không phải người bình thường có thể lên xuống tùy tiện.
……
Cuối cùng trên đỉnh núi, Quân Kỳ Ngọc chậm rãi trèo lên phía động.
Chỗ hắn có thể đặt chân không nhiều lắm, hơi lơ là là rơi xuống vách núi cùng trận tuyết lở.
Thế núi phức tạp, có nơi còn có thể dung thân, có nơi dốc đến gần như thẳng đứng.
Quân Kỳ Ngọc dựa vào đôi tay mình leo lên.
Hắn không để ý rằng tay mình đã sớm bị góc băng hoặc đá cào rách, máu chảy đầm đìa. Nhưng trên đỉnh núi tuyết cực lạnh, máu nóng vừa rỉ ra sẽ lập tức ngưng tụ lại, vì vậy bàn tay Quân Kỳ Ngọc xanh đỏ bầm tím, không có một chỗ nào lành lặn.
Ngoại trừ tiếng gió gào thét, thanh âm gì cũng không có.
Chân tay của Quân Kỳ Ngọc đã tê cứng từ lâu vì lạnh, đầu óc trắng xóa, dựa hết vào lý trí leo lên.
Quân Kỳ Ngọc tứ chi sớm đã đông lạnh đến chết lặng, đầu óc của hắn từng đợt trở nên trắng, toàn bằng ý chí ở hướng lên trên bò.
Trong đầu hắn chỉ có ba chữ Hàn Ngọc đài.
Rào ——
Cuối cùng, Quân Kỳ Ngọc giẫm phải một lớp băng không vững chắc, cơ thể hắn mất đi trọng lực, rơi thẳng vào tuyết, kéo theo tuyết lở, vùi lấp hố sâu này.
Gió lạnh thổi qua như thường lệ, núi Thần khôi phục dáng vẻ không người như cũ.