Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
Tống Lễ Khanh nói như vậy, khiến Quân Kỳ Ngọc ruột gan rối bời.
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa … không may mắn.”
Quân Kỳ Ngọc trầm giọng nói.
Tống Lễ Khanh cười khẽ một tiếng, tựa như cảm khái nói: “Quân Kỳ Ngọc, ngươi tâm cao hơn trời, luôn là điệu bộ mệnh ta do ta định, chẳng do trời, tại sao bây giờ lại tin vào những điều mê tín đó.”
“Đó là vì trước đây cái gì ta cũng không sợ.” Quân Kỳ Ngọc thấp giọng nói, “Bây giờ ta sợ.”
Tống Lễ Khanh cười nhạo nói: “Còn có chuyện làm ngươi sợ sao?”
Quân Kỳ Ngọc buột miệng nói ra: “Ta sợ mất ngươi.”
Trái tim của Tống Lễ Khanh hẫng một nhịp.
Y ngây người một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Cực khổ lắm mới cảm thấy tốt hơn…” Tống Lễ Khanh lẩm bẩm.
“Cái gì?” Quân Kỳ Ngọc không nghe rõ.
“Không có gì.” Tống Lễ Khanh không muốn nhắc lại.
Quân Kỳ Ngọc quấn chiếc áo choàng quanh người Tống Lễ Khanh, hỏi: “Lễ Khanh, ngươi chưa muốn ngủ sao? Đã muộn lắm rồi.”
“Ta không buồn ngủ, nói chuyện chút đi.”
Họ dựa vào nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường, nói đủ thứ chuyện trên đời, thức trắng đêm.
Mãi cho đến rạng sáng, khi những đốm trắng xuất hiện ở chân trời xa xa, sương mù ngưng tụ trên dòng nước ấm trở nên dày đặc hơn, Tống Lễ Khanh cảm thấy sức lực của mình đang dần cạn kiệt, chỉ chống đỡ thân mình thôi cũng cảm thấy mệt, đành phải ôm chân, tựa cằm lên đầu gối.
“Quân Kỳ Ngọc, ta không trách ngươi đã đưa ta đến sa mạc. Thật ra, ta đã muốn đến đây từ lâu. Khi ta nhìn thấy những ghi chép về núi, sông, hồ và biển, ta luôn khao khát về nó. Nếu không có cơ duyên này, có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không tới được Tây Vực… Đây là lần thứ hai ta cảm thấy vui vẻ.”
Giọng Tống Lễ Khanh ôn nhu mềm mại, có chút lười biếng mang theo giọng mũi.
Y hận Quân Kỳ Ngọc, nhưng khoảng thời gian tự do tự tại nhất của y, lại đều đi cùng với Quân Kỳ Ngọc.
“Cả đời ta chẳng làm được gì, hai mắt mù, không thể làm quan, không thể làm thơ, lưu danh sử sách cũng không đến lượt ta, ngao du thiên hạ lại càng xa vời. Nếu ta giữ hơi tàn chết trong phòng ở kinh thành, điều đó lại càng đáng tiếc, ta nên cảm ơn ngươi, Quân Kỳ Ngọc.”
Tống Lễ Khanh ung dung nói, nhưng trái tim Quân Kỳ Ngọc ngày càng nặng trĩu.
Hắn cảm thấy lời nói của Tống Lễ Khanh có hàm ý khác, thậm chí tồn tại ý định muốn chết …
“Nếu ngươi thích, sau này ta sẽ đưa ngươi đi ngao du khắp nơi.” Quân Kỳ Ngọc thề, “Lễ Khanh, ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được, chỉ cần ngươi không hận ta nữa… “
“Sau này… sau này…”
Tống Lễ Khanh cân nhắc hai từ này.
“Không hận nữa.” Tống Lễ Khanh lắc đầu, “Không hận nữa.”
Quân Kỳ Ngọc được như ước nguyện, nhưng hắn không thấy vui chút nào.
Tống Lễ Khanh nói không hận nữa, do y thật sự không hận nữa, hay là… đã không còn thời gian để hận nữa?
Tống Lễ Khanh đột nhiên cười nói: “Tính tình ta khá tốt, ngay cả người khi còn nhỏ hay bắt nạt ta, sau này cũng trở thành bạn của ta.”
“Bọn Tề Mạc sao?” Quân Kỳ Ngọc bất bình thay y, nói, “Đó là ngươi nhường nhịn, nếu là ta, ta nhất định sẽ báo thù.”
Khi đó, Quân Kỳ Ngọc vẫn còn là một tiểu ma đầu làm đủ mọi trò xấu, lần đầu tiên khiến hắn mềm lòng là nhìn thấy Tống Lễ Khanh rơi nước mắt.
Lần đầu tiên Quân Kỳ Ngọc biết đau lòng vì người khác.
Những đứa trẻ quý tộc trong thư viện kia lớn tuổi hơn Tống Lễ Khanh, chửi cha nhỏ của Tống Lễ Khanh là tú bà, mắng Tống Lễ Khanh là thỏ gia, cướp đồ ăn của y, quá đáng hơn là mỗi khi Tống Lễ Khanh đi ngang qua, đều bị chúng ném đá vào người.
Đá sắc nhọn, cơ thể Tống Lễ Khanh luôn bị bầm tím, đầy rẫy những vết thương.
Vì thế, Quân Kỳ Ngọc dù nhỏ tuổi nhưng vẫn đứng ra bảo vệ y, đánh cho bọn chúng không dám tái phạm nữa.
Quân Kỳ Ngọc không biết, chính đứa trẻ năm tuổi ấy, là người đầu tiên đứng chắn trước mặt Tống Lễ Khanh, làm chỗ dựa vững chắc cho y.
Mí mắt của Tống Lễ Khanh bắt đầu nặng dần, y dụi dụi mắt mới duy trì chút tỉnh táo.
Tống Lễ Khanh thuận miệng hỏi: “Quân Kỳ Ngọc, khi nào thì mặt trời mới mọc?”
Quân Kỳ Ngọc nhìn về phía Đông, tính toán thời gian trả lời.
“Khoảng nửa canh giờ nữa sẽ mọc.”
“Được, chờ mặt trời mọc, ta phải xem thật kỹ, không thấy rõ, ngươi nói cho ta nghe.”
Quân Kỳ Ngọc đồng ý: “Được.”
Tống Lễ Khanh lại ngáp, vươn vai một cái.
“Nhưng ta không chịu được nữa, ta chợp mắt một lúc, đợi mặt trời mọc, ngươi nhớ đánh thức ta.”
“Ngươi gối lên người ta mà ngủ.”
Lần này Tống Lễ Khanh không từ chối, y thực sự rất buồn ngủ, giống như có ai đó đang kéo y xuống.
Tống Lễ Khanh gối lên đùi Quân Kỳ Ngọc, nhắm hai mắt lại.
Quân Kỳ Ngọc cúi đầu nhìn y, góc cạnh rõ ràng, hai cánh môi mỏng mím lại, hơi thở nhè nhẹ tỏa ra làn sương trắng, mọi thứ đều bình yên nhẹ nhàng như xưa.
Một người tốt như vậy…
Quân Kỳ Ngọc thầm nghĩ trong lòng, một người tốt như vậy, hắn thậm chí còn chưa từng nhìn thấy Tống Lễ Khanh tức giận, y chưa bao giờ cãi nhau với người khác, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp.
Người thân, người yêu hay kẻ thù, y chưa từng phụ lòng một ai, dù là nô tỳ người hầu, y cũng đối xử dịu dàng, dù là kẻ thù, y cũng chưa bao giờ thống hận hay trả thù.
Tại sao trên đời này lại có người tốt bụng như vậy?
Quân Kỳ Ngọc nhìn chằm chằm về phía Đông, bầu trời dần hé đỏ.
Hôm nay, hắn cảm thấy mặt trời mọc thực trễ, chờ mãi không đợi được, lòng Quân Kỳ Ngọc trở nên bồn chồn.
“Nhiều nhất cần thêm một khắc…”
Quân Kỳ Ngọc nhìn bầu trời, rồi lại nhìn Tống Lễ Khanh, chờ đợi một lúc lâu.
“Nhanh thôi…Nhanh thôi là nhìn thấy rồi.”
Một vòng ánh mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện trên đỉnh núi tuyết, Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng nở một nụ cười, cả ngọn núi tuyết rộng lớn và hàng ngàn dặm hồ đóng băng được ánh mặt trời nhuộm đỏ vàng.
“Lễ Khanh! Lễ Khanh! Mặt trời mọc rồi, ngươi có thấy không?”
Tống Lễ Khanh không trả lời.
Quân Kỳ Ngọc lại nói: “Lễ Khanh, chắc hẳn ngươi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh mặt trời mọc tráng lệ như vậy.”
Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc trở nên nhu hòa, tay Tống Lễ Khanh hắn nắm vẫn bất động.
“Ngươi còn buồn ngủ sao? Chờ ngươi tỉnh lại ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn mặt trời trên núi tuyết, đang mọc từ từ, mắt không chớp, hắn cố gắng ghi nhớ từng chút, để khi Tống Lễ Khanh tỉnh dậy có thể miêu tả cho y.
Bên bờ hồ, Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh bất động, giống như một pho tượng đá.
“Thái tử điện hạ.”
Tô Chiêu ở trên yên ngựa cả đêm, cố gắng cất tiếng nói.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc không có thời gian để ý đến hắn, si ngốc nhìn ánh mặt trời như cũ.
“Thái tử điện hạ…” Tô Chiêu càng kêu to hơn.
Quân Kỳ Ngọc cau mày quay đầu, đè giọng nói: “Đừng ồn, sẽ khiến y tỉnh giấc.”
Tô Chiêu im lặng một lúc, đột ngột nói thầm ba chữ.
“Y chết rồi.”
Ba chữ này giống như tiếng chuông thức tỉnh hắn, vẻ mặt bình tĩnh của Quân Kỳ Ngọc lập tức trầm xuống, còn lạnh hơn cả băng sương.
“Đừng có nói bậy, cẩn thận ta giết ngươi.” Quân Kỳ Ngọc tức giận nói.
“Ta nói thật, y thật sự chết rồi…” Tô Chiêu phản bác, “Ngươi nhìn y đi, ngay cả hơi thở cũng không có.”
Cơ thể Quân Kỳ Ngọc cứng đờ, trên người tỏa ra sát khí.
“Câm miệng!”
Quân Kỳ Ngọc giống như một con sư tử bị chọc giận, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Tô Chiêu bị dọa không dám nói nữa, vì Quân Kỳ Ngọc quá đáng sợ, nếu hắn ta dám nói thêm một lời nào nữa, có thể sẽ bị Quân Kỳ Ngọc xé làm đôi.
Tô Chiêu chỉ có thể bồn chồn trong lòng: “Y rõ ràng đã…. chết, còn không cho ta nói?”
Quân Kỳ Ngọc luôn ôm Tống Lễ Khanh, làm sao không cảm nhận được hơi thở của y đang ngày càng yếu ớt, mạch đập càng ngày càng yếu chứ?
Chỉ là hắn không dám thừa nhận, cũng không thể chấp nhận được.
Hắn thà tin rằng Tống Lễ Khanh chỉ là đang ngủ.
Chỉ cần chờ y ngủ đủ, y sẽ tỉnh dậy, giống như mọi khi, bầu bạn bên cạnh hắn.
“Y sẽ không.”
Quân Kỳ Ngọc từ từ cụp mắt xuống, nhìn làn sương trắng trong suốt như pha lê ngưng tụ trên hàng mi Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh… Ta biết ngươi chỉ là đang ngủ thôi, ta chờ ngươi.”
Tách–
Quân Kỳ Ngọc thậm chí còn không để ý, một giọt nước mắt rơi xuống má Tống Lễ Khanh.
Hắn vội vàng lau sạch gò má cho y, rất sợ sẽ đánh thức y.
Sau đó, hắn lau nước mắt mình, nhưng dù có lau thế nào, nước mắt hắn vẫn không ngừng rơi, như thể nhiều vô tận.
“Đừng khóc… khóc cái gì? Lễ Khanh, y không có… Y sẽ không chết!”
Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh lên, áp mặt y vào mặt mình.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến hắn đau nhói.
Đau đến khiến Quân Kỳ Ngọc thức tỉnh khỏi giấc mộng.
“Lễ Khanh… ngươi đừng như vậy, ngươi đã nói sẽ không bao giờ rời bỏ ta, ngươi không thể nuốt lời. Ta sai rồi, ta sai rồi, lần này ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng không để ý đến ta, đừng không để ý đến ta có được không…”
Quân Kỳ Ngọc vô thức lẩm bẩm trong miệng, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy môi hắn đã chuyển sang màu xanh, không tự chủ được run lên.
Những giọt nước mắt ấm nóng của hắn rơi xuống, rồi lại lạnh đi.
Bên hồ nước mênh mông, cuối cùng từ khóc thầm Quân Kỳ Ngọc thốt ra từng thanh âm nghẹn ngào không thể kiểm soát, cuối cùng biến thành khóc nức nở.
“Lễ Khanh, ngươi đừng bỏ ta, ta không thể sống thiếu ngươi được… Aaaaa…”
Lúc này, Quân Kỳ Ngọc không còn bất kỳ sự kiêu ngạo nào, không để ý đến hình tượng, khóc không kiểm soát.
Quân Kỳ Ngọc vốn cố chấp, chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một người có thể đi vào trái tim hắn sâu đến như vậy, cắm rễ trong đó, nên khi rút ra, nhổ bỏ đi mới có thể đau đến thế.
Khi Tống Lễ Khanh gả cho hắn, Quân Kỳ Ngọc cũng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ yêu y, kể cả khi Tống Lễ Khanh hòa ly với hắn, hắn cũng không đau đớn như vậy, phần nhiều là cảm thấy tức giận.
Có một số người, chỉ khi thật sự mất đi rồi, mới biết được sự quan trọng của đối phương.
Nỗi đau mất mát này là vô hạn.
Cũng giống như màn đêm, một khi màn đêm buông xuống, nhân gian sẽ mất đi màu sắc, tất cả chìm trong bóng tối.
Bởi vì bất lực.
Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh, hai cơ thể áp sát vào nhau.
Mùa đông bị mây đen bao phủ, tuyết lại rơi trên mặt hồ, Quân Kỳ Ngọc bảo vệ Tống Lễ Khanh dưới thân, lấy bản thân sưởi ấm cho y, như thể Tống Lễ Khanh vẫn đang còn sống.
Trên người Quân Kỳ Ngọc phủ một lớp tuyết dày, không biết đã qua bao lâu, hắn vẫn ở yên không chuyển động.
“Này…” Tô Chiêu rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngươi như vậy…Y sẽ chết thật đó.”