Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Tống Lễ Khanh được đỡ lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời khỏi cửa cung.
Quân Kỳ Ngọc thất thần một lúc, hắn vốn tưởng mình có thể kiểm soát mọi thứ. Sở dĩ trước đây hắn tùy tiện làm bậy là bởi vì hắn chắc chắn rằng Tống Lễ Khanh không thể rời xa hắn, dù có hòa ly, Quân Kỳ Ngọc cũng tin rằng mình có thể theo đuổi lại y.
Nhưng hắn vừa mới phát hiện ra, hóa ra mọi chuyện không hoàn toàn tùy thuộc vào hắn, Tống Lễ Khanh cũng sẽ không ở bên cạnh hắn mãi mãi, không có ai là không thể sống thiếu ai cả.
Ngược lại, hắn mới là người không thể sống thiếu Tống Lễ Khanh.
Quân Kỳ Ngọc vô thức đi theo xe ngựa, hắn cũng không biết mình đang muốn làm gì, chỉ mong chờ đi theo y, thẳng tới bên ngoài phủ Đại tướng quân.
Có một người đứng đợi ở cửa, là người mà Quân Kỳ Ngọc không muốn hắn xuất hiện ở Tống phủ nhất, Bùi Tinh Húc.
Bùi Tinh Húc vừa nhìn thấy xe ngựa của Tống Lễ Khanh liền nở nụ cười ấm áp, bước tới, tự mình đỡ Tống Lễ Khanh xuống.
Đối với Quân Kỳ Ngọc mà nói, đây là hình ảnh đủ khiến hắn đau nhói.
Bùi Tinh Húc nhìn sắc mặt Tống Lễ Khanh nói: “Lễ Khanh, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, hoàng đế truyền ngươi vào cung…”
“Ta đụng phải Quân Kỳ Ngọc.”
Thần sắc Tống Lễ Khanh có chút kém, Quân Kỳ Ngọc khiến y mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Bùi Tinh Húc lập tức thấp tha thấp thỏm.
“Hắn đi tìm ngươi? Lại dùng bạo lực uy hiếp ngươi?”
Tống Lễ Khanh lắc đầu: “Không có.”
“Vậy coi như hắn còn biết chừng mực.” Bùi Tinh Húc lo lắng nói, “Ta sợ hắn không chịu nổi nhục nhã, lại tìm ngươi gây sự, tính chó của hắn ta cũng biết, phát điên lên là không quan tâm đến gì cả.”
Tính khí Quân Kỳ Ngọc quả đúng là như vậy, hiếm thấy hôm nay hắn lại không kiếm chuyện.
“Hắn tìm ta……để nhận sai.”
Lòng Tống Lễ Khanh nặng trĩu.
“Hắn mà biết nhận sai sao?”
Bùi Tinh Húc không tin, nhưng hắn quan tâm đến thái độ của Tống Lễ Khanh hơn.
“Lễ Khanh, ngươi sẽ không…… Mềm lòng chứ? Ngươi ngàn vạn lần đừng để vài ba câu của hắn lừa, hắn tổn thương ngươi thành ra như vậy, nói hối cải là hối cải được ngay ấy hả? Trong sách thánh hiền các ngươi có viết ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’, ngươi đừng bị hắn tạm thời nhận lỗi lừa gạt.”
“Sẽ không đâu.”
Tâm trạng Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc đảo loạn dần dần khôi phục lại, y và Bùi Tinh Húc cùng nhau đi vào phủ.
“Lễ Khanh!”
Thanh âm Quân Kỳ Ngọc vang lên sau lưng, Tống Lễ Khanh không ngờ hắn lại bám theo tới tận đây.
Quân Kỳ Ngọc bước qua bậc thềm, định đến gần Tống Lễ Khanh, thì bị Bùi Tinh Húc chắn trước người.
“Bùi Tinh Húc, ngươi có ý gì?”
Quân Kỳ Ngọc trừng mắt nhìn Bùi Tinh Húc, tức khắc địch ý dạt dào.
“Ngươi đối với Lễ Khanh mà nói chính là tai họa, y cách ngươi càng xa càng tốt.”
Bùi Tinh Húc cũng không chịu cam lòng yếu thế, trừng lại hắn.
Quân Kỳ Ngọc nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
“Lời này Lễ Khanh có thể nói, không tới lượt ngươi.”
Lần này Bùi Tinh Húc tranh phong trực diện luôn, không thoái nhượng nữa.
“Quân Kỳ Ngọc, ngươi đừng quên, giờ Lễ Khanh là người tự do, ta có quyền bảo vệ người mà ta yêu, ngược lại thì ngươi lấy tư cách gì tới tìm y?”
Quân Kỳ Ngọc đuối lý, nhưng hắn không nhìn nổi Bùi Tinh Húc đối tốt với y như vậy.
“Cho dù chúng ta có tạm thời tách ra…… Ta cũng sẽ không để ngươi tận dụng cơ hội, thấy khe hở là cắm kim vào, ta không cho phép ngươi xuất hiện bên cạnh Lễ Khanh, hiểu không?”
“Lời này Lễ Khanh có thể nói, cũng không tới lượt ngươi.”
Bùi Tinh Húc dùng lời tương tự trả lại cho hắn.
Sắc mặt Quân Kỳ Ngọc âm u, răng nghiến kèn kẹt, nếu không phải có Tống Lễ Khanh, hắn đã không nhịn được bạo ngược trong lòng rồi.
“Bùi! Tinh! Húc!”
Quân Kỳ Ngọc từ trong kẽ răng nặn ra cái tên này.
“Bỉ ổi! Vô sỉ!”
Tống Lễ Khanh nghe thấy ngữ khí tức giận của Quân Kỳ Ngọc, cảm thấy không ổn.
“Quân Kỳ Ngọc, giữa ban ngày ban mặt, nếu ngươi không cần mặt mũi nữa, thì cứ việc làm loạn.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn Tống Lễ Khanh đứng sau lưng Bùi Tinh Húc, khí thế trên người bỗng thu lại rất nhiều.
“Lễ Khanh…… Ta không phải tới để gây chuyện, cũng không động thủ, nhưng chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện không? Mấy ngày nay trong đầu ta đều là ngươi, ta không muốn ngươi đi, thật đó.”
Quân Kỳ Ngọc nói một cách thành khẩn, nhưng Tống Lễ Khanh vẫn không dao động.
Tống Lễ Khanh đến gần một bước, dưới ánh nhìn chăm chú của Quân Kỳ Ngọc, nắm lấy tay Bùi Tinh Húc.
“Tinh Húc, chúng ta đi vào thôi.”
Quân Kỳ Ngọc trợn tròn mắt, há hốc miệng, dáng vẻ vô cùng khiếp sợ, sau đó bùng phát cơn thịnh nộ.
Ngay cả Bùi Tinh Húc cũng cảm thấy bất ngờ, thật ra mấy ngày Tống Lễ Khanh đã không gặp hắn, Bùi Tinh Húc hiểu, y vừa mới rời khỏi cuộc sống của Quân Kỳ Ngọc nên chắc chắn đang rất đau lòng, tạm thời khó có thể chấp nhận người khác.
Nhưng y lại chủ động nắm tay mình.
Bùi Tinh Húc cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi và hơi run nhẹ.
“Lễ Khanh!” Quân Kỳ Ngọc đuổi theo, gầm lên giận dữ, “Ngươi không thể…… Ngươi không thể làm thế với ta!”
Tống Lễ Khanh chán nản nói: “Ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa, Quân Kỳ Ngọc, ta muốn nắm tay ai ngươi cũng không quản được. Hơn nữa…… Ta đã quyết định cùng Tinh Húc thử ở bên nhau, đúng không? Tinh Húc?”
Bùi Tinh Húc sửng sốt một chút, hắn nhìn vào mắt Tống Lễ Khanh, trong đó ẩn chứa một tia cầu xin, đồng thời ngón tay Tống Lễ Khanh cũng thoáng dùng sức.
“Ừ, đúng.”
Bùi Tinh Húc nở nụ cười đáp lại y.
Quân Kỳ Ngọc xông lên, nắm lấy bả vai Tống Lễ Khanh, dưới cơn tức giận, hắn nhất thời không để ý đến lực đạo, Tống Lễ Khanh bị siết đau.
“Khi nào! Ngươi nói cho ta biết khi nào! Ngươi nói với ta, ngươi và hắn trong sạch, chúng ta mới hòa ly ba ngày, ngươi đã…… Ngươi đã dây dưa một chỗ với hắn?”
“Quân Kỳ Ngọc!”
Bùi Tinh Húc tức giận hất tay hắn ra, ôm Tống Lễ Khanh vào lòng.
“Ngươi không biết giờ y đang yếu sao? Y không chịu nổi ngươi làm bậy! Là ta chủ động, ta vừa gặp y đã nhất kiến chung tình, thậm chí còn cầu xin hoàng đế ban hôn ở Vạn Quốc yến, ngươi muốn động thủ thì tới tìm ta!”
Tống Lễ Khanh xoa nhẹ bả vai, lớn tiếng đáp: “Quân Kỳ Ngọc, lẽ nào chỉ có ngươi được hỏi liễu tìm hoa khắp nơi, không cho phép ta tìm người mới sao? Ngươi nói ta trơ tráo lật lọng cũng được, lả lơi ong bướm cũng được, chỉ cần ta không còn là người của ngươi, ngươi liền không có quyền chỉ trích ta.”
Lòng Quân Kỳ Ngọc trở nên trống rỗng.
Tức giận làm cho đầu óc hắn mê muội, nhưng chỉ cần suy nghĩ lại liền nhận ra đầu mối, Tống Lễ Khanh mà hắn biết, tuyệt đối không phải người như vậy.
“Không đúng! Ngươi gạt ta! Ngươi không phải người nói năng tùy tiện lỗ mãng…… Ngươi là vì đuổi ta đi, vì trả thù ta. Ta biết ngươi không thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, Lễ Khanh, sau này ta sẽ sửa mà, ta sẽ không đi tìm Hồ Nô Nhi nữa, cũng không tìm bất luận kẻ nào nữa, được không?”
Tống Lễ Khanh cũng không bởi vậy mà tiêu tan, ngược lại còn khơi dậy sự ghê tởm của y.
Quân Kỳ Ngọc biết mình để ý, nhưng lại không biết việc hắn dẫn Hồ Nô Nhi về phủ Kỳ Lân, nuôi ở dưới mí mắt Tống Lễ Khanh, tổn thương y lớn đến mức nào?
Nhưng y thật sự không còn sức tranh cãi nữa, Tống Lễ Khanh xoay người đi vào phủ, bước chân yếu ớt, Bùi Tinh Húc vội choàng qua vai y, để y mượn sức.
Quân Kỳ Ngọc vẫn hét lên điên cuồng, cho đến khi Tống Lễ Khanh biến mất sau bức bình phong, Quân Kỳ Ngọc không còn nhìn thấy y nữa.
“Lễ Khanh…… Ngươi thật sự…… Không cần ta nữa sao?”
Lời cuối Quân Kỳ Ngọc nói, khiến trái tim Tống Lễ Khanh run lên.
Quân Kỳ Ngọc cả đời ngông cuồng tự cao tự đại, lại hạ mình cầu xin y ư?
Nghe không còn khí thế kiêu ngạo trước kia nữa, lại có chút đáng thương.
Hắn sợ hãi như vậy, là thật sự sợ mất đi y sao?
Tống Lễ Khanh trở về phòng của mình, rất lâu không nói gì.
Ánh sáng từ song cửa sổ chiếu vào, tầm nhìn y mờ mịt, giống như rời khỏi Quân Kỳ Ngọc, lòng y cũng mờ mịt một mảnh như vậy.
Bùi Tinh Húc ở bên cạnh y, mặt hướng về phía cửa sổ, ánh nắng mùa thu trong veo đến mức gần như có thể nhìn xuyên qua làn da trắng nõn của Tống Lễ Khanh.
Nhịp tim Bùi Tinh Húc tăng nhanh hơn, hắn trọn đời cũng sẽ không quên góc nghiêng này.
“Lễ Khanh, ngươi một mực trốn tránh ta, ta muốn cùng ngươi nói mấy câu cũng không được.” Bùi Tinh Húc chủ động mở miệng.
Tống Lễ Khanh cụp mắt, không nhìn tia sáng mờ ảo kia nữa.
“Xin lỗi.”
Đôi môi mỏng không mấy huyết sắc của y khẽ mở, chua xót nói ra hai chữ.
Bùi Tinh Húc trong lòng đau xót, nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta.”
Tống Lễ Khanh áy náy nói: “Ta lợi dụng ngươi, còn……”
Bùi Tinh Húc trực tiếp cắt ngang lời y: “Ta biết ngươi qua loa lấy lệ với Quân Kỳ Ngọc nên mới nói như vậy, như thế mới có thể thoát khỏi hắn.”
Bùi Tinh Húc biết tất cả mọi thứ, nhưng lại luôn bảo vệ bao dung y.
Hốc mắt Tống Lễ Khanh lại nóng lên, có lẽ ông trời phạt y quá nhiều, mới an bài Bùi Tinh Húc đến bên cạnh y.
“Nhưng lúc ấy ta thật sự rất vui…… Cho dù là giả.”
Bùi Tinh Húc cười rạng rỡ, nhưng lại dần dần tắt hẳn, không che giấu nổi cô đơn.
“Không phải là giả.”
Tống Lễ Khanh đứng lên, ôm lấy Bùi Tinh Húc.
Một giọt lệ thấm ướt vạt áo Bùi Tinh Húc.
Đồng tử Bùi Tinh Húc hơi co rụt lại, trái tim nhảy lên vì vui mừng, nhưng lý trí kịp áp chế lại.
“Ngươi không cần như vậy, Lễ Khanh.”
Tống Lễ Khanh ngẩng đầu lên, thấp thỏm bất an.
Y nhẹ giọng hỏi; “Ngươi chê ta……Không sạch sẽ sao?”
“Ngươi rõ ràng biết ta không phải.”
Bùi Tinh Húc nâng khuôn mặt gầy gò góc cạnh của Tống Lễ Khanh, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt y, y hiện tại bệnh nặng, dưới mắt xuất hiện màu xanh, kinh mạch trên trán hiện rõ, giống như bào thai ngọc bích sắp vỡ, trong lòng Bùi Tinh Húc ngập tràn thương tiếc.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cảm thấy thời gian còn lại của mình không nhiều, lại nợ ân tình của ta, cho nên mới dùng chính mình trả.”
Đầu óc Tống Lễ Khanh tê liệt một lúc, nhưng y không nghĩ ra nên báo đáp Bùi Tinh Húc như thế nào nữa.
Dù là tình cảm hay tính mạng, y vẫn luôn nợ Bùi Tinh Húc.
Bùi Tinh Húc ấm áp nói: “Ta vốn có thể không vạch trần ngươi, cùng ngươi ở bên nhau, thành toàn tâm ý của ngươi. Nhưng ta không thể, Lễ Khanh, ta không thể làm người thứ hai tổn thương ngươi, ta chỉ cần những ngày tiếp theo ngươi sống vui vẻ, không cần nịnh nọt, nhân nhượng hay lấy lòng, báo đáp ai cả.”
Tống Lễ Khanh che mặt, khóc không ngừng.
Y không buồn, mà vui vẻ yên tâm, cuối cùng cũng có người trên đời, hiểu được những khó khăn của y, bao dung những thiếu sót của y, xoa dịu những ấm ức của y.
Bùi Tinh Húc giống như một hồ nước trong xanh, lại giống như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời, luôn làm bạn cùng y, sẵn sàng im lặng dõi theo y, sẵn sàng ở xa ngàn dặm.
“Tinh Húc, ngươi thật sự rất tốt.”
Bùi Tinh Húc để y dựa vào vai mình, khóc cho đã, một bên vuốt ve mái tóc y.
“Xin lỗi…… Ta không có cách nào yêu ngươi giống như yêu Quân Kỳ Ngọc.”
Tống Lễ Khanh vừa khóc vừa nói.