Editor: Thùy Thanh – Beta: Linh Nhi
***
Chuyện hòa ly của Tống Lễ Khanh cùng Thái Tử ồn ào nổi dậy trên triều, tin tức tất nhiên lan truyền trong dân chúng, bàn tán xôn xao.
Tống Lễ Khanh đã trốn trong phủ Đại tướng quân suốt ba ngày để tránh những tin đồn náo loạn kia.
Bùi Tinh Húc tới cửa rất nhiều lần, nhưng Tống Lễ Khanh không gặp hắn, không phải vì không muốn gặp, mà là không biết nên đối mặt với tình cảm của Bùi Tinh Húc như thế nào.
Nhưng khi Huyền Đế triệu kiến, Tống Lễ Khanh không còn cách nào khác, chỉ đành phải vào cung.
Tống Lễ Khanh được công công dẫn đi, cung điện rộng lớn, y đi cũng thấm mệt.
“Hoàng thượng đang đợi ở cửa điện phía trước, Thái tử phi, ngài cẩn thận sỏi đá dưới chân.” Công công cẩn thận nhắc nhở.
“Công công, cứ gọi tên của ta là được.”
Từ tận đáy lòng Tống Lễ Khanh muốn phủi sạch mối quan hệ của y với Quân Kỳ Ngọc.
“Nô tài lỡ lời, quên sửa miệng. Nô tài luôn cảm thấy ngài và Thái tử không nên đi đến bước đường này, rõ ràng xứng đôi như vậy, đáng tiếc……” Công công thở dài, “Nô tài hầu hạ trong cung hơn nửa đời người, nói hơi quá lời, nô tài là người nhìn Thái tử trưởng thành, thật sự chưa từng nhìn thấy ngài ấy sầu thảm như vậy.”
“Hắn đau lòng sao?”
Tống Lễ Khanh ngẫm lại, cho dù Quân Kỳ Ngọc có đau lòng, thì hơn phân nửa là do chuyện bị phản bội bị bỏ rơi, chứ không phải là vì đánh mất y.
Công công gật đầu nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay Thái tử giống như quả cà bị sương đánh, ngày nào thượng triều cũng mất hồn, quần áo xộc xệch, gương mặt tiều tụy, tuy hắn kiêu ngạo tự đại, nhưng dễ xúc động, lúc đó nói chuyện giọng lại rất nhỏ.”
Tống Lễ Khanh sắc mặt lạnh lùng, nhưng rốt cuộc trong lòng lại hơi cảm động.
“Sẽ không sao đâu.” Tống Lễ Khanh vứt bỏ suy nghĩ lung tung qua một bên, “Qua mấy ngày nữa Thái tử sẽ quên thôi, hơn nữa còn kiêu ngạo như cũ.”
“Aiii……”
Công công thấy y nói lời vô tâm thì không nói nữa, đầu óc buồn bã mà dẫn đường.
“Đến rồi.”
Tống Lễ Khanh nghe được, liền bước lên cúi đầu quỳ xuống.
Huyền Đế vội vàng nói: “Lễ Khanh, ngươi còn bị thương, đừng quá câu nệ tiểu tiết.”
Công công đỡ lấy y, dìu y ngồi xuống.
Phía trước có một trận gió thổi qua, thoang thoảng hơi nước, Tống Lễ Khanh đoán nơi này có lẽ là cạnh hồ trong ngự hoa viên.
Huyền Đế cách y không xa, đây là lần đầu tiên Tống Lễ Khanh cùng Huyền Đế ở cạnh gần như vậy, trước kia luôn là cao không thể với.
“Ngươi về phủ tướng quân ở ba ngày, đã bình tĩnh lại chưa? Vẫn còn muốn tách ra với Kỳ Ngọc sao?”
Tống Lễ Khanh tất nhiên đoán được Huyền Đế triệu kiến mình, hơn phân nửa là vì Quân Kỳ Ngọc.
Tống Lễ Khanh chỉ nói: “Thần quyết không thay đổi.”
Nghe y quả quyết như vậy, Huyền Đế biết rằng ngay cả lời thuyết phục cũng chẳng thể cứu vãn được.
“Xem ra Kỳ Ngọc thật sự đã làm ngươi quá thất vọng, trẫm thay nó nói gì cũng vô ích. Hơn nữa, ngươi tính tình cẩn trọng, làm chuyện gì cũng không phải nhất thời nông nỗi. Nếu ngươi và Kỳ Ngọc có duyên không phận, trẫm cũng sẽ không ép buộc ngươi.”
“Tạ bệ hạ thành toàn.”
Tống Lễ Khanh thở phào nhẹ nhõm, y sợ hành động của mình sẽ chọc giận Huyền Đế, thậm chí còn liên lụy đến cha mình.
Huyền Đế nói: “Ngươi không cần phải nói lời cảm tạ, ngược lại là trẫm thấy áy náy thay Kỳ Ngọc, là nó nợ ngươi. Trẫm sẽ sai người mang trả lại toàn bộ lễ vật mà ngươi mang từ Tống gia đến phủ Kỳ Lân. Trẫm biết sẽ không thể thay đổi được gì, thế này đi, ngươi chọn một chức quan ngươi thích, trở về triều đình, như vậy trẫm và Kỳ Ngọc mới có thể đền bù cho hai cha con của ngươi.”
Tống Lễ Khanh rất muốn, nhưng y đã không thể làm bất cứ chuyện gì nữa.
“Thần bây giờ mắt mù lại tàn tật, đã không thể đảm nhiệm bất kỳ chức quan nào nữa, chỉ có thể cô phụ hậu ái của bệ hạ.”
Huyền Đế cũng không ép buộc y, chỉ là nói: “Được rồi, trẫm cho ngươi một chức quan, chờ ngươi khỏe lại, có thể nhậm chức. Lễ Khanh……”
Huyền Đế đột nhiên ngừng lại, do dự một hồi mới hỏi thành lời.
“Ngươi tuyệt tình với Kỳ Ngọc như vậy…… Đơn giản là vì ngươi không yêu nó nữa, hay là vì thân thế của ngươi?”
Tống Lễ Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt không tiêu cự lộ ra một tia kinh ngạc.
“Ngài biết?”
“Trẫm đương nhiên biết.” Huyền Đế thẳng thắn nói, “Những việc ngươi biết, quả thực là sự thật.”
Tống Lễ Khanh xúc động, trên mặt hiện rõ nét bi thương.
Hồ Nô Nhi không có lừa y.
“Ngài biết tất cả, vậy ngài cảm thấy thần và Kỳ Ngọc có khả năng gương vỡ lại lành không? Cho dù là ép buộc ở bên nhau, trong lòng thần vẫn sẽ luôn có khúc mắc không thể gỡ bỏ, Kỳ Ngọc lúc nào cũng sẽ đề phòng, lo lắng thần sẽ giống như Hồ Nô Nhi, ẩn nhẫn báo thù.”
“Trẫm có thể nhìn ra tâm tính ngươi, cũng không ghét bỏ ngươi.” Huyền Đế uyển chuyển nói, “Tên Hồ Nô Nhi kia tuy rằng không có lừa ngươi, nhưng hắn cũng không nói cho ngươi, phải không? Là trẫm bí mật ra lệnh cho Tống Thanh nuôi nấng ngươi, cho ngươi một thân phận khác, trẫm chỉ muốn ngươi bỏ qua ân oán của đời trước mà sống thật tốt.”
Tống Lễ Khanh kinh ngạc thở dốc, đây là lần đầu tiên y biết chuyện này.
Bản thân chính là tàn dư của tiền triều, nhưng Huyền Đế lại không nhổ cỏ tận gốc, Tống Thanh khổ công nuôi nấng y nên người, y làm sao có thể hận bọn họ?
Ngoại trừ là huyết mạch của hoàng đế tiền triều, thì Tống Lễ Khanh đã không còn liên quan gì nữa.
Tống Lễ Khanh rơi nước mắt.
“Phụ hoàng…… Con có lỗi với người.”
Huyền Đế, người luôn luôn điềm tĩnh, đôi mắt sắc bén nay cũng dịu đi.
“Ngươi rốt cuộc cũng nguyện ý gọi ta một tiếng phụ hoàng.” Huyền Đế tiếc nuối nói, “Đáng tiếc đã muộn.”
Tống Lễ Khanh cởi bỏ khúc mắc trong lòng, bước chân đã nhẹ nhàng hơn, rời khỏi cung điện.
Nhưng y vẫn tình cờ gặp được Quân Kỳ Ngọc.
“Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc đứng trước mặt y mà nói.
Tống Lễ Khanh tuy rằng không nhìn thấy, nhưng theo bản năng quay đầu tránh đi.
“Ngươi biết Hoàng thượng triệu kiến ta, nên cố ý chờ ở nơi này?”
Tống Lễ Khanh mở miệng lập tức vạch trần hắn.
Quân Kỳ Ngọc vội vàng nói: “Lễ Khanh ngươi không gặp ta, mấy ngày nay ta mỗi ngày đều đến phủ Đại tướng quân, ngươi đều không chịu gặp ta, nên ta mới nghĩ ra cách này……”
“Gặp thì sao chứ? Vậy ta xin nhường đường cho Thái tử điện hạ.”
Tống Lễ Khanh lạnh nhạt mà đáp một câu, rồi quay sang nói với công công bên mình.
“Công công, ta không muốn ở lại chỗ này, làm phiền ngài mau đưa ta lên xe ngựa.”
Tống Lễ Khanh đi ngang qua người Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người y, hình như…… Hình như khi ở phủ Kỳ Lân đã có, nhưng lúc đó Quân Kỳ Ngọc lại thấy mùi thuốc thật khó chịu, nên bảo y không được mang thuốc vào trong phòng.
Sau đó, Quân Kỳ Ngọc mới biết được, Tống Lễ Khanh luôn uống quá nhiều thuốc đắng, nên ảnh hưởng dạ dày, khi gặp phải thịt, thức ăn cay đắng sẽ dễ nôn khan.
“Lễ Khanh……” Quân Kỳ Ngọc đuổi theo y hỏi, “Ngươi nói cho ta, những gì Tề Mạc nói có phải thật hay không? Ngươi mắc bệnh huyết kiệt? Tại sao không nói cho ta biết?!”
Tống Lễ Khanh không có nguyên nhân khác, chỉ là nhiều lúc muốn nói với Quân Kỳ Ngọc, hắn đều dùng hành động khiến y phải nuốt lời nói vào bụng.
Y làm gì có tâm trạng mà nói cho hắn biết?
“Ta không cố ý giấu ngươi, nhưng ta cũng không hy vọng mình có thể âm thầm chết đi, ta muốn ngươi hối hận cả đời. Quân Kỳ Ngọc, ta bệnh sắp chết trước mặt ngươi, vậy mà mắt ngươi cũng không nhìn thấy.”
Tống Lễ Khanh nói một cách chua chát nhưng Quân Kỳ Ngọc một chút cũng không phản bác được.
“Ngươi…… Ngươi đừng nói tới chữ đó, ta đau lòng ……”
Đây là lần đầu tiên Quân Kỳ Ngọc sợ hãi sinh tử, một chữ chết cũng đủ khiến hắn rối tung.
“Ta cầu xin ngươi Quân Kỳ Ngọc, ngươi đừng vì thấy ta sắp chết mà đến an ủi thương hại ta, ta thật sự không cần, ngươi hiểu không?”
Quân Kỳ Ngọc phủ nhận nói: “Ta không phải thương hại ngươi, mà ta thật sự sợ sẽ mất ngươi, Lễ Khanh, ngươi chán ghét ta hay hận ta cũng được, nhưng ngươi không thể lấy mạng sống của mình làm quân cờ, ta thà rằng ngươi hận ta, đến trả thù ta, cũng không muốn nhìn thấy ngươi……”
Trong lòng Tống Lễ Khanh dâng trào một lúc, y phải thừa nhận rằng Quân Kỳ Ngọc luôn có thể phá vỡ sự bình tĩnh của y, thật vất vả y mới có thể chấp nhận số phận của mình, nhưng lại bị Quân Kỳ Ngọc tùy tiện đảo loạn.
“Sau khi rời khỏi ngươi, ta đã sống rất hạnh phúc, cho nên nếu ngươi muốn ta sống lâu hơn một chút, thì đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn bóng lưng y, không thể chịu đựng được nữa, sải bước đuổi kịp Tống Lễ Khanh, từ phía sau ôm lấy y.
Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, được ôm y thế này lại vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần có thể bên cạnh Tống Lễ Khanh, có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da, nghe được nhịp tim của y, lại cảm thấy vui mừng vô cùng như đã tìm được món đồ mình đánh mất.
“Quân Kỳ Ngọc!”
Tống Lễ Khanh phản bác mạnh mẽ, muốn kéo cánh tay Quân Kỳ Ngọc ra.
“Ngươi buông ta ra!”
Quân Kỳ Ngọc không chịu buông tay, nhưng hắn cũng không dám dùng nhiều lực, bởi vì Tống Lễ Khanh gầy hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, ôm vào trong ngực một thân hình nhỏ bé, ngay cả sức giãy giụa cũng quá mức yếu ớt.
Bây giờ Tống Lễ Khanh mong manh như một hạt cát, bất cứ lúc nào cũng có thể trôi khỏi tầm tay hắn, không thể nắm lấy được.
Từ khi Tống Lễ Khanh rời khỏi phủ Kỳ Lân, Quân Kỳ Ngọc ngày đêm nhớ nhung y, lúc này ôm lấy y, chỉ muốn đến gần y thêm nhiều chút, hắn thật sự rất xúc động.
“Lễ Khanh, đừng rời bỏ ta có được không? Chúng ta bỏ qua chuyện hòa ly đi, ta biết trước kia rất nhiều chuyện ta đã hiểu lầm ngươi tổn thương ngươi, ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta tự nguyện sửa sai mà, có được không?”
Duyên phận vốn dĩ rất mong manh như một phiến băng mỏng đã vỡ thì vỡ rồi, sao có thể tái hợp?
Tống Lễ Khanh không thể thoát khỏi tay hắn, yếu ớt nói: “Trên đời nếu mọi chuyện đều có thể hóa giải bằng một lời xin lỗi, thì quá dễ dàng rồi.”
“Vậy ngươi đánh ta đi, được không? Ngươi đánh ta gấp mười lần, gấp trăm lần ta cũng nhận.”
Vết thương trên tay Tống Lễ Khanh còn chưa lành, sao có thể đánh hắn?
Y nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi thật kỳ lạ, lúc ta bên cạnh ngươi, ngươi luôn đuổi ta đi, đến khi trà lạnh người đi rồi, ngươi lại cãi cọ ầm ĩ muốn trân trọng. Quân Kỳ Ngọc, không phải ai trên đời này cũng có thể mặc ngươi xoay chuyển.”
Vài lời đã khiến Quân Kỳ Ngọc nhận ra được, hắn thật sự không có đủ tư cách được thứ tha, hắn từ từ buông lỏng tay.
“Lễ Khanh, vào ngày chúng ta thành hôn …… Ta chỉ đáp ngươi bằng tính khí nóng nảy, là ngươi mong ta trở về. Hai ngày qua, ta đã mua đôi nến mới và dán cả chữ Hỷ trên cửa sổ. Sau mọi chuyệ, ta muốn cùng ngươi có thể uống một chén rượu, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”
Tống Lễ Khanh chóp mũi đau xót.
Đây chính là tiếc nuối của y.
Đời này y chỉ có một lễ thành thân này, vậy mà y lại chẳng bao giờ được uống cạn chén rượu hồng đó .
“Ngươi làm như vậy để làm gì chứ?”
Dứt lời, Tống Lễ Khanh đi thẳng về phía trước, không muốn quay đầu lại, cũng không thể quay đầu.
Quân Kỳ Ngọc ở đó hét lớn.
“Tống Lễ Khanh! Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới có thể tha thứ cho ta? Ta sẵn lòng làm mọi thứ cho ngươi!”
Tống Lễ Khanh dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại mà chỉ nói một câu.
“Là ngươi, phải làm sao ngươi mới có thể buông tha ta?”