Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Lúc Tống Lễ Khanh trở lại phủ Kỳ Lân thì trời đã tối.
“Ngươi đã đi đâu?”
Quân Kỳ Ngọc vậy mà đang chờ trong phòng, Tống Lễ Khanh vừa vào cửa, hắn đã chất vấn.
“Ra ngoài giải khuây một lát.”
“Muốn giải sầu ngươi cũng nên chờ ta trở về, ta có thể đi cùng ngươi, ngươi chạy xa như vậy, trời cũng sắp tối, ngươi có biết ta sẽ lo lắng cho ngươi không? Ngươi vốn dĩ hành động bất tiện, ban đêm xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”
Quân Kỳ Ngọc nói liên tục một thôi một hồi, có vẻ thực sự sốt ruột.
“Vậy ư? Đối với ta ban ngày và ban đêm không có gì khác biệt lắm.”
“Ngươi……” Quân Kỳ Ngọc nghe vậy, không thoải mái, “Ngươi nói chuyện có thể đừng cay nghiệt như vậy được không?”
“Cay nghiệt?”
Tống Lễ Khanh không có ý thầm trách Quân Kỳ Ngọc, y chỉ nói những gì y muốn nói.
“Điện hạ muốn nghe lời vừa ý, nhưng ta không phải Hồ Nô Nhi.”
Quân Kỳ Ngọc bị chặn họng, không nói được gì.
“Bỏ đi, ngươi bình an vô sự trở về nhà là tốt rồi.”
Quân Kỳ Ngọc lựa chọn nhân nhượng y.
Dù sao cũng là mình có lỗi trước.
“Không phải ngươi muốn ăn bánh hoa quế sao? Ta mua về cho ngươi rồi, lại đây, nếm thử xem?”
Tống Lễ Khanh kỳ thật không có khẩu vị, dù là món mặn hay món ngọt, cũng dễ khiến y cảm thấy buồn nôn, nhưng nếu y không ăn, Quân Kỳ Ngọc lại truy hỏi nửa ngày, cho nên đành mở miệng cắn một miếng nhỏ.
Quân Kỳ Ngọc nhìn y nhai, lại có một loại cảm xúc khác.
“Ngươi vẫn giống như trước kia, bên mép phải chừa một miếng nhỏ, để lại cho ta sao?”
Quân Kỳ Ngọc rướn người về phía trước, muốn giống như hồi nhỏ, liếm mẩu bánh vụn trên miệng y.
Tống Lễ Khanh nhận thấy hơi thở của Quân Kỳ Ngọc đang đến gần, y lùi lại về sau trốn, môi của Quân Kỳ Ngọc không thể chạm tới y.
Sau đó, Tống Lễ Khanh nhanh chóng dùng mu bàn tay, lau sạch vụn bánh trên miệng.
Quân Kỳ Ngọc thất vọng nhìn y, ý muốn kháng cự của y quá rõ ràng, điều này khiến lòng tự trọng của Quân Kỳ Ngọc bị tổn thương nghiêm trọng.
“Ngươi nói rồi kia mà, nếu ta tự mình đi mua bánh hoa quế cho ngươi, mặc ngươi sai bảo, ngươi sẽ bỏ qua chuyện trước kia!”
Tống Lễ Khanh định qua loa lấy lệ, hoặc là cười với Quân Kỳ Ngọc một cái, nói vài câu dễ nghe, để Quân Kỳ Ngọc không làm phiền mình nữa.
Nhưng y phát hiện, dù thế nào đi nữa, y cũng không có cách nào cười nổi.
Không đợi y trả lời, Quân Kỳ Ngọc giữ sau đầu y, đặt môi mình lên môi y.
Nụ hôn của Quân Kỳ Ngọc đến quá bất ngờ, vừa mãnh liệt vừa nhiệt tình, một chút cơ hội phản kháng Tống Lễ Khanh cũng không có.
“Ưm…… Không…… Không muốn!”
Quân Kỳ Ngọc nào chịu dừng lại, nhưng ít nhất hắn cũng thả nhẹ động tác, ý đồ dùng nụ hôn dịu dàng triền miên khơi dậy tình yêu của Tống Lễ Khanh.
Nhưng Tống Lễ Khanh từ đầu đến cuối không hề đáp lại, đầu lưỡi liên tục né tránh.
Chờ Quân Kỳ Ngọc buông y ra, Tống Lễ Khanh mới có thể thở được, y thở dốc không ngừng.
Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc bế bổng lên, đặt lên giường, sau đó cúi người hôn lên trán y, tiếp đó hôn má, cằm y, muốn tiếp tục khiêu khích đẩy cổ áo Tống Lễ Khanh ra, Tống Lễ Khanh tức khắc túm lấy cổ áo của mình.
Lần này Quân Kỳ Ngọc không miễn cưỡng nữa, thì thầm bên tai Tống Lễ Khanh.
“Lễ Khanh…… Chúng ta đừng so đo hiềm khích trước đây nữa, nhé?”
“Lời này của điện hạ là có ý gì?” Tống Lễ Khanh hỏi.
“Ta đồng ý buông bỏ thành kiến đối với ngươi, bắt đầu tìm hiểu ngươi lần nữa, ngươi cũng đừng chấp nhất hiểu lầm trước đây nữa, được không?”
Nội tâm Tống Lễ Khanh ngũ vị tạp trần.
Nếu như Quân Kỳ Ngọc nói những lời này sớm một chút.
Nếu như y vẫn chưa hoàn toàn chết tâm.
Nếu như y chưa biết mình là hoàng tử tiền triều.
Tiếc là thế sự vô thường, không có nếu như.
Nút thắt giữa bọn họ, không phải chỉ một câu hiểu lầm đơn giản là có thể gỡ bỏ.
“Tại sao?”
Quân Kỳ Ngọc giọng hơi không được tự nhiên nói: “Ta có thể là……Có chút thích ngươi, phụ hoàng nói đúng, ngươi thích hợp làm Thái tử phi của ta nhất.”
Thích của hắn, đơn giản lại ấu trĩ.
Tống Lễ Khanh nghe vậy, trong lòng cũng không có quá nhiều xao động.
Tống Lễ Khanh luôn cảm thấy Quân Kỳ Ngọc là một đứa trẻ bị chiều hư, nhưng sớm muộn gì hắn cũng phải biết, không ai chờ hắn lớn lên mãi được cả.
“Điện hạ, nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng có ngủ quên lỡ buổi triều sáng.”
Tống Lễ Khanh nói xong, nghiêng người qua một bên.
Quân Kỳ Ngọc cũng nằm xuống, từ phía sau ôm lấy y.
“Ngươi từng nói, ngươi sẽ vĩnh viễn không rời xa ta, đúng không?”
“Từng nói.”
Nhưng xin lỗi, ta muốn nuốt lời.
Tống Lễ Khanh nghĩ thầm.
Không yêu một người, cũng không phải khó làm lắm, không phải sao?
Quân Kỳ Ngọc nhận được câu trả lời, hài lòng đi vào giấc ngủ.
“Ta biết mà, ngươi không nỡ rời xa ta, cũng không thể rời xa ta.”
Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh nói nhỏ một câu.
Hắn luôn không lo ngại gì như vậy.
……
Tống Lễ Khanh thức dậy sớm hơn Quân Kỳ Ngọc, hiện tại y không tiện hầu hạ Quân Kỳ Ngọc thay quần áo giống như trước, cho nên do Tiểu Địch làm thay.
Tống Lễ Khanh ngồi ở một bên.
“Điện hạ, ta bảo bọn họ may quần áo cho ngươi hoa lệ hơn một ít so với trước kia, ngươi thích không? Mặc vừa chứ?”
Quân Kỳ Ngọc vui vẻ mặc bộ triều phục mới, cúi đầu nhìn thử, đều là kiểu dáng mà hắn thích.
“Rất vừa người! Nhưng sao ngươi hiểu rõ tâm tư của ta vậy?”
Tống Lễ Khanh cười cười.
“Mấy món ăn vặt mà ngươi thích, ta đã dạy cho Tiểu Địch, sau này ngươi muốn ăn, thì cứ bảo nàng làm cho.”
Quân Kỳ Ngọc quay đầu nhìn y.
“Không phải ngươi tự mình làm chắc chắn không ngon.”
“Ta không làm được nữa.” Tống Lễ Khanh trả lời.
Quân Kỳ Ngọc cho rằng y đang nói về vết thương của mình.
“Ngươi yên tâm, mắt của ngươi nhất định có thể trị lành, tay cũng sẽ sớm khỏi.”
Quân Kỳ Ngọc tựa như an ủi, bước tới hôn lên trán Tống Lễ Khanh.
“Ta đi đây, ngươi chờ ta hạ triều về nhà.”
“Ừ.”
Quân Kỳ Ngọc sải bước đi tới cửa, bỗng nhiên bị Tống Lễ Khanh gọi lại.
“Điện hạ.”
“Còn chuyện gì?”
Quân Kỳ Ngọc dừng chân lại.
“Không có gì……”
Tống Lễ Khanh giống như còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại giữ trong lòng.
“Còn có mực ngươi thích dùng, đặt ở phía dưới rương đựng sách, phê duyệt tấu chương phải dùng bút chu sa, đừng có dùng lung tung.”
“Ừ.” Quân Kỳ Ngọc kỳ quái nói, “Ta muốn dùng, ngươi lấy giúp ta, không phải là được rồi sao?”
Hắn vẫn cảm thấy Tống Lễ Khanh có chút kỳ lạ, dặn dò không ngừng, mặc dù bình thường cũng hay lải nhải, dặn dò mấy chuyện vụn vặt, nhưng hôm nay, toàn nói mấy chuyện không đầu không đuôi.
Quân Kỳ Ngọc cảm thấy hơi khó hiểu, cho nên lúc đi có quay đầu lại vài lần.
Lúc này chính là cuối thu, không khí quang đãng mát mẻ, Tống Lễ Khanh ngồi ở nơi đó, ánh nắng ban mai ấm áp, bóng chạc cây trụi lủi đổ lên áo choàng trắng của y, gương mặt Tống Lễ Khanh ôn hòa điềm đạm, trên người như có một vầng hào quang.
Lại là một ngày bình thường nữa mà thôi.
Cho nên Quân Kỳ Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng, đây chính là ngày cuối cùng Tống Lễ Khanh sống ở trong phủ Kỳ Lân.
……
Tống Lễ Khanh ngồi yên lặng nửa canh giờ.
“Tiểu Địch, ngươi chuyển chậu than này ra ngoài sân đi.”
“Dạ.” Tiểu Địch làm theo, chỉ là hỏi một câu, “Công tử muốn phơi nắng trong sân sao?”
“Ngươi gọi thêm mấy người nữa, bê rương quần áo của ta ra luôn.”
Mặc dù cảm thấy mệnh lệnh của Tống Lễ Khanh rất khó hiểu nhưng Tiểu Địch vẫn im lặng làm theo, không hỏi thêm nữa.
Tống Lễ Khanh tuy mang rất nhiều quần áo từ phủ Đại tướng quân theo, nhưng y không quan tâm mấy vật ngoài thân này lắm, cho nên thường mặc có vài bộ.
“Đây là chiếc áo choàng ngài thích.”
Tống Lễ Khanh nhận lấy, đặt nó trên đùi mình, vuốt ve lớp lông trên đó, đang lúc Tiểu Địch nghĩ rằng y muốn mặc để giữ ấm, thì Tống Lễ Khanh ném nó vào chậu than đang cháy.
“A!” Tiểu Địch sợ hãi hét lên một tiếng, “Công tử, người làm gì vậy?”
“Sau này không cần nữa.”
Tống Lễ Khanh bình thản nói, rồi lại cầm một bộ quần áo khác lên, ném vào chậu than.
Cuối mùa thu trời hanh vật khô, quần áo vừa chạm phải lửa liền bốc cháy phừng phừng.
Tiểu Địch hốt hoảng, nhìn Tống Lễ Khanh ném từng bộ từng bộ quần áo đắt tiền vào trong ngọn lửa.
Tống Lễ Khanh thò tay, chạm phải một vật trong rương quần áo.
Sờ soạng trong tay một lát, y lấy nó ra, là phong bao lì xì, bên trong có viên ngọc khắc tên y và Quân Kỳ Ngọc, cùng hai lọn tóc được buộc lại với nhau.
Tiểu Địch nhìn thấy, hoang mang nói: “Công tử, cái này …… Cái này không thể đốt, người xem nó như bảo bối, luôn giấu nó ở dưới đáy rương!”
Tống Lễ Khanh lại thờ ơ, đem mấy thứ này và tóc ném hết vào chậu than.
“Công tử…… Đây là kết tóc của người với điện hạ, đốt đi rồi, sẽ thật sự không còn nữa!” Tiểu Địch tiếc nuối nói, “Cho dù người không yêu điện hạ nữa, đây cũng là minh chứng cho tình cảm của hai người, người không giữ cho mình một chút hoài niệm nào sao?”
“Không giữ nữa, trước nay chúng ta chưa bao giờ hợp nhau, là ta một bên tình nguyện, cố gắng duy trì.”
Khuôn mặt Tống Lễ Khanh được ngọn lửa chiếu sáng, trong lòng y cũng không bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài.
Tiểu Địch không phản đối nữa, ngay cả nàng cũng không ngờ, Tống Lễ Khanh lại kiên quyết như vậy, nàng đứng bên cạnh Tống Lễ Khanh, giúp đỡ y.
“Công tử.” Tiểu Địch bất giác rơi nước mắt, “Sáng sớm người đối tốt với điện hạ như vậy, ta còn tưởng người tha thứ cho điện hạ, hòa hảo với điện hạ như lúc ban đầu.
“Sao biết được? Trên đời này làm gì có cái gọi là hòa hảo như lúc ban đầu, quần áo bị rách có may lại cũng để lại vết, ta không hận hắn, cũng không yêu hắn, hắn không xứng.”
Tiểu Địch phản bác nói: “Người đang tự lừa dối mình, người rõ ràng hận điện hạ, nếu không tại sao người phải đốt hết đồ của mình đi chứ?”
“Ta hả, ta muốn thiêu hủy hết dấu vết của mình, để hắn cả đời này, không, kiếp sau cũng không tìm được ta.”
Tống Lễ Khanh tuy nói nhỏ nhẹ, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự không cam lòng, tiếc nuối và oán giận.
Tống Lễ Khanh cảm nhận ngọn lửa nóng rực, y chậm rãi cởi tua rua đeo bên hông mình xuống.
Tiểu Địch túm lấy cánh tay y, cầu xin nói: “Công tử…… Người xem nó còn quan trọng hơn mạng của người, người thật sự bỏ được sao?”
Tống Lễ Khanh cầm tua rua trong tay, vuốt ve vài lần.
Nó là khởi đầu tình yêu của y, là chấp niệm của y, là nút thắt trái tim y.
“Tiểu Địch, ngươi nhìn giúp ta xem, tua rua này có phải bạc màu rồi không?”
“Vâng……” Tiểu Địch nức nở nói, “Đã bạc màu rồi.”
“Ừ.”
Tống Lễ Khanh gật đầu, tua rua vẽ một đường vòng cung trong không trung, cuối cùng bị ngọn lửa nuốt trọn, ánh lửa bập bùng trong con ngươi Tống Lễ Khanh, giống như nhảy điệu tế cuối cùng.
Tống Lễ Khanh ngồi canh ở trước chậu đồng, ánh lửa chầm chậm tắt.
Bên trong mai táng quá khứ của y.
Đích thân y biến tình yêu của mình thành tro tàn.
“Tiểu Địch, đi thôi.”
Tiểu Địch đỡ y dậy.
“Công tử, người muốn đi đâu?”
“Lên triều.”
Tống Lễ Khanh đáp.