Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi
***
Tống Lễ Khanh quay đầu, y không nhìn thấy, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Quân Kỳ Ngọc, biểu tình không chút dao động, như chuyện không liên quan đến mình.
Quân Kỳ Ngọc thở ra một hơi khó chịu.
“Ngươi đừng cứ im lặng như vậy, ngươi muốn ta làm gì mới có thể bù đắp cho ngươi, ngươi cứ nói thẳng với ta.”
Tống Lễ Khanh chậm rãi nói: “Ta không cần ngươi bù đắp cho ta, điện hạ…… Nếu ngươi thật sự áy náy, thì mua cho ta một hộp bánh hoa quế đi.”
“Bánh hoa quế?”
Quân Kỳ Ngọc nở nụ cười.
Tống Lễ Khanh thích ăn đồ ngọt, bánh hoa quế, cũng là kỷ niệm chung của bọn họ.
Chứng minh trong lòng Tống Lễ Khanh, vẫn còn tình cảm với hắn.
“Được, chỉ cần ngươi vui vẻ, đừng nói là một hộp, một trăm, một ngàn hộp cũng được. Ta lập tức sai người đi mua cho ngươi!”
“Ta muốn ăn đồ ngươi tự mua, không mượn ai mua hết, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?”
Nghe Tống Lễ Khanh nói vậy, Quân Kỳ Ngọc càng vui vẻ.
“Không quá đáng…… Chỉ vậy thôi hả?”
Chỉ là mua một hộp bánh hoa quế, việc này quá đơn giản!
Vì vậy Quân Kỳ Ngọc vui mừng chạy ra ngoài, đi nửa đường lại vòng lại.
“Diên Hương Lâu đúng không?”
“Ừm.”
“Ngươi chờ ta!”
Sau khi Quân Kỳ Ngọc đi, Tống Lễ Khanh ngồi bất động tại chỗ, phải chống tay lên bàn để nghỉ ngơi.
Cơ thể y suy sụp quá nhanh, tùy tiện nói mấy câu đã cảm thấy mệt.
“Tiểu Địch.” Tống Lễ Khanh gọi, “Ngươi tìm giúp ta một chậu than đến đây được không? Thời tiết có hơi lạnh.”
“Dạ!”
Tiểu Địch lập tức đi ngay, nửa khắc sau, một chậu đồng sưởi ấm được mang tới, than bên trong cháy hừng hực.
Tống Lễ Khanh lại gần chậu than, cảm nhận hơi ấm.
“Công tử, ta còn rót cho người một bình sưởi ấm*, người để ở trên đùi.”
(*) Bình sưởi ấm (汤婆子 – thang bà tử): Chiếc ấm/bình tròn có nắp ở trên đầu, bên trong đựng nước nóng, dùng để sưởi ấm.
Bình sưởi ấm
Tiểu Địch nhét bình sưởi ấm vào trong tay y, Tống Lễ Khanh cầm nó trong tay, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
“Tiểu Địch, ngươi thật chu đáo.”
“Bởi vì ta thích công tử mà.” Tiểu Địch ngây thơ nói, “Thích thì sẽ cẩn thận, bảo ta hầu hạ mấy người ta không thích, còn lâu ta mới chu đáo như vậy.”
Tống Lễ Khanh bị nàng chọc cười, nhếch khóe miệng.
Đúng vậy, thích thì sẽ cẩn thận, cho nên y chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thích của Quân Kỳ Ngọc.
Đó cũng là một điều đáng tiếc.
Đến cuối cùng, y cũng không thể khiến Quân Kỳ Ngọc thích mình.
“Công tử, ngươi nên cười nhiều hơn một chút, lúc người không cười khiến người khác có cảm giác cao không thể với, khi cười lại đặc biệt đẹp.”
“Được.” Tống Lễ Khanh nhàn nhạt nói.
Tiểu Địch nhìn vẻ mặt trầm lặng ôn hòa của y, dửng dưng, chẳng giống như người vừa bị trọng hình, ra khỏi phòng giam chút nào.
“Công tử, người thật sự tha thứ cho điện hạ sao?” Tiểu Địch không nhịn được tò mò, nàng lẩm bẩm “Chỉ là mua một hộp bánh hoa quế, quá dễ cho hắn rồi……”
Tống Lễ Khanh khẽ lắc đầu.
“Khi trong lòng không còn thương nhớ một người, hắn có giận hay vui, cũng không liên quan đến ta… Nói gì đến tha thứ?”
Tiểu Địch không hiểu, hỏi: “Lẽ nào người hận điện hạ sao? Ngài ấy tổn thương người như vậy.”
“Ta không có sức lực hận hắn, hận hắn thì có thể làm gì? Cùng hắn dây dưa đến chết sao? Cho nên ta dứt khoát buông tha chính mình, ngươi biết không ta lớn lên ở kinh thành, nhưng ra khỏi phủ là mù đường, vì cái gọi là thành công, vì sự ưu ái của Quân Kỳ Ngọc, ta bỏ lỡ phong cảnh nửa đời, mù cũng được tàn phế cũng tốt, quãng đời còn lại sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, không ủy khuất bản thân. Giờ đây ta cảm thấy, thay vì quan tâm Quân Kỳ Ngọc, ta thà quan tâm đến phong hoa tuyết nguyệt, xuân hạ thu đông còn hơn.”
Cả đời Tống Lễ Khanh không có mấy người bạn, y cảm thấy vui vì quen được một người lương thiện hồn nhiên như Tiểu Địch, để y có nơi để giãi bày tâm sự.
Y cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho Quân Kỳ Ngọc, giá như y có nhiều thời gian hơn để hận một người thì tốt biết mấy, đáng tiếc y không có.
Cái gọi là không buồn không vui, cũng chỉ là cận kề cái chết.
Tiểu Địch bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Cho nên ngài nói muốn ăn bánh hoa quế, là muốn đuổi điện hạ?”
“Đúng vậy.” Tống Lễ Khanh thản nhiên thừa nhận, “Ta không muốn hắn ở gần ta.”
Tiểu Địch cười khanh khách hai tiếng.
“Công tử, ngươi sớm nghĩ được như vậy thì tốt rồi…Lúc người không thích điện hạ, mới giống thám hoa lang tiêu sái phong độ trước kia.”
Tống Lễ Khanh cười rộ lên, nhưng thở mạnh một cái, liền ho khù khụ.
Tiểu Địch nhanh chóng ngồi xổm xuống, di chuyển chậu than về phía trước.
“Công tử, lúc này mới cuối thu, người đã lạnh như vậy, qua mùa đông thì phải sống sao đây……”
Qua mùa đông……
Tống Lễ Khanh không tin mình có thể sống qua mùa đông, y đã chuẩn bị tinh thần không nhìn thấy mùa xuân hoa đào nở năm sau.
Nhưng y còn có một việc chưa có hoàn thành.
Chuyện mà Tống Lễ Khanh không buông bỏ xuống được, cũng chỉ có chuyện này.
Cho nên Tống Lễ Khanh cố gắng chống đỡ, lên xe ngựa, đến nhà lao Hình Bộ nơi Hồ Nô Nhi bị nhốt.
Có lệnh bài của Quân Kỳ Ngọc, Hình Bộ liền cho đi, không ngăn trở.
Nơi này nhốt nhiều phạm nhân hơn thiên lao, tam giáo cửu lưu, tội lớn tội nhỏ, Hồ Nô Nhi bị nhốt trong lồng thú, hắn còn mặc hoa phục, chỉ là rách rưới, bẩn thỉu không chịu nổi.
Đây là một loại hình phạt, nhốt ở trong lồng thú chật hẹp, cả người không thể cử động, thời gian dài còn khó chịu hơn cả mang gông xiềng.
Có điều tinh thần Hồ Nô Nhi không tệ, bộ dáng không có chút nản lòng, vừa thấy người đến là Tống Lễ Khanh, hắn tỏ ra chán ghét, thất vọng xoay đầu đi.
“Ngươi tưởng là Quân Kỳ Ngọc?” Tống Lễ Khanh hỏi hắn.
Hồ Nô Nhi nhẹ nhàng nói: “Điện hạ đúng là tàn nhẫn, cũng không tới xem ta.”
“Ngươi hạ hạ độc phụ hoàng hắn, với tính cách tàn bạo của hắn, đến chưa chắc đã tốt cho ngươi, hắn dụng hình với ngươi càng khốn khổ hơn.” Tống Lễ Khanh nói.
“Đây là kinh nghiệm của Thái tử phi sao?”
Hồ Nô Nhi nhìn Tống Lễ Khanh gầy trơ cả xương, dáng vẻ bệnh tật hiện rõ trên mặt, cười châm biếm.
Tống Lễ Khanh không cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả.
Người sai cũng không phải là y.
Chỉ là y yêu sai người.
“Đúng vậy, cho nên ngươi còn mong Quân Kỳ Ngọc đau lòng ngươi sao?”
“Đau lòng? Ha ha ha ha……”
Hồ Nô Nhi cười điên cuồng, thậm chí có chút ám ảnh bệnh hoạn.
“Ta không giống ngươi, Thái tử phi, ngươi trông đợi quá nhiều vào điện hạ, từ trước tới nay ta không trông đợi gì vào hắn hết. Ta còn không rõ điện hạ sao? Hắn bạc tình bạc nghĩa, ngạo mạn tàn nhẫn, từ lúc vừa bắt đầu Hồ Nô Nhi ta đã biết, tâm hắn lạnh như vậy, có sưởi thế nào cũng không ấm, cho nên ta cam nguyện trở thành thú vui của hắn, chỉ cần dỗ hắn vui vẻ, thuận theo ý của hắn, mới có thể nói gì hắn nghe nấy……Còn về tình yêu, ta chưa từng mong đợi chút nào từ hắn cả!”
Tống Lễ Khanh bỗng nhiên hiểu được mục đích của Hồ Nô Nhi.
“Ngươi không cần tôn nghiêm, cúi đầu khom lưng, nịnh nọt hắn, thổi phồng đến mức hắn kiêu căng tự đại, không coi ai ra gì, không nghe bất kỳ lời của ai…… Ngươi đang luôn muốn hại hắn.”
“Ta chờ một ngày hắn trèo cao ngã đau!…… Đáng tiếc là ta không thể nhìn thấy ngày này.”
Hồ Nô Nhi lúc này mới lộ ra chút bi ai.
Tống Lễ Khanh nhìn về phía Hồ Nô Nhi, có chút thương hại, hắn là hận nước thù nhà, từ một vương tử cao quý một nước, lưu lạc thành chó nhà có tang, mới có tâm kế mưu tính như vậy.
“Thái tử phi, ngươi không cần ra vẻ thương hại ta.” Hồ Nô Nhi cao ngạo nói, “Chính ngươi cũng không tốt hơn ta là bao.”
“Ngươi nói đúng, chúng ta cùng chung cảnh ngộ.” Tống Lễ Khanh gật đầu, “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết chân tướng không?”
Hồ Nô Nhi lanh lợi, lập tức liền đoán được.
“Ồ? Ngươi muốn hỏi thân thế của ngươi sao?”
Tống Lễ Khanh gật đầu, lúc Quân Kỳ Ngọc tra khảo y, hắn từng mắng một câu “Nghiệt chủng tiền triều”, Quân Kỳ Ngọc nhất định là biết gì đó, còn bỗng nhiên nổi giận chạy vào nhà giam, nghiêm hình tra tấn y, hơn phân nửa là do nghe được thứ gì, bị người châm ngòi chia rẽ, người này, trừ Hồ Nô Nhi ra còn có ai?
“Nói cho ngươi cũng không sao, như vậy ngươi mới có thể tận tình mà hận Thái tử điện hạ, tốt nhất là tìm hắn báo thù rửa hận, hoàn thành chuyện mà ta không làm được …… Ha ha ha.” Hồ Nô Nhi cười nói, “Việc này là ta nói cho Thái Tử điện hạ, hơn nữa ta nói đều là thật, không có nửa câu giả dối…… Thái tử phi, ngươi không phải họ Tống, ngươi vốn nên họ Tiêu.”
Tống Lễ Khanh mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng vẫn trầm xuống, Tiêu là họ của tiền triều.
“Đúng vậy, ngươi chính là hậu duệ của hoàng đế tiền triều, mẹ ngươi là Văn tần của Tiêu hoàng đế, nữ nhân kia rất thảm, nàng bị sung quân Tây Vực, làm tù binh nước Y Li, hiến cho quốc vương, cũng không biết nàng ở trên chiến trường chịu qua bao nhiêu người chà đạp, cuối cùng chết ở hồ băng Tư Li Mục, chậc chậc…… Đầu sỏ tất cả, chính là hai cha con Quân Kỳ Ngọc! Nếu không có bọn họ, ngươi mới chính là hoàng tử tôn quý nhất thiên hạ, không phải mới sinh đã mồ côi, lang thang khắp nơi, nếu cha ngươi biết ngươi là nghiệt chủng của Tiêu hoàng đế, hắn sẽ còn yêu thương ngươi sao? Sẽ không, hắn chỉ biết trung thành với họ Quân, việc đầu tiên sẽ giết ngươi……”
Tống Lễ Khanh bấu chặt lòng bàn tay mình, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Hồ Nô Nhi tiếp tục nói: “Hận hắn sao? Hận hắn là đúng rồi, Tống Lễ Khanh…… Ngươi ngàn vạn lần đừng quên Quân gia thiếu ngươi nợ máu! Mẹ ngươi chết thê thảm như vậy! Ngươi phải báo thù rửa hận……”
Trái tim Tống Lễ Khanh co rút đau đớn, nhưng y không có hận, nhìn Hồ Nô Nhi điên cuồng, Tống Lễ Khanh lắc đầu, y không cần bởi vì những thứ tự nhiên rơi trúng người này mà bị hận thù che mắt, trở nên giống như Hồ Nô Nhi.
“Ta chỉ hận chính mình đầu thai sai chỗ, hận ý trời trêu người.”
Thì ra y vừa sinh ra đã định sẵn là cô độc đến già, đã định sẵn không có khả năng cùng Quân Kỳ Ngọc ở bên nhau!
Hết thảy đều đã an bài.
“Ngươi……” Hồ Nô Nhi nắm lấy lồng thú quát, “Ngươi đừng tưởng rằng bản thân ngươi lương thiện! Ngươi chính là yếu đuối vô năng!”
Tống Lễ Khanh mặc hắn nói, lấy ra một tờ giấy từ ống tay áo, đưa cho Hồ Nô Nhi.
Hồ Nô Nhi nghi ngờ mở ra xem.
“Đây là……?”
“Trước khi ngươi hạ độc Hoàng Thượng, ta nhờ Hộ Bộ bỏ nô tịch cho ngươi, ta nghĩ Quân Kỳ Ngọc đối với ngươi thật lòng, ta đã buông tay, để các ngươi trở thành người một nhà.”
Hồ Nô Nhi ngớ ra.
“Cái…… Cái gì? Ngươi…… Ngươi sẽ chủ động nhường hắn cho ta? Ta không tin…… Ha ha! Ta…… Ta vốn có cơ hội…… Ha ha ha!”
Hồ Nô Nhi ngửa mặt lên trời cười to, cười đến rơi nước mắt.
“Ngươi xem, ngươi không nên chìm mãi trong thù hận.” Tống Lễ Khanh thở dài, “Giờ ngươi có thể nói tên của ngươi cho ta biết chưa?”
Hồ Nô Nhi đờ đẫn,: “Thái tử phi sao lại hỏi chuyện này?”
“Sau khi ngươi chết, trên đời này sẽ không còn một ai biết tên của ngươi nữa.” Tống Lễ Khanh nói.
Hồ Nô Nhi nâng đôi mắt màu lam, hai dòng nước mắt chảy xuống.
“Tên của ta…… Ta thiếu chút nữa cũng nhớ không được.” Hắn mờ mịt mà lẩm bẩm: “Tên của ta là Ô Y Cổ …… theo lời nói của Trung Nguyên các ngươi, nghĩa là ánh trăng cao quý.”
Đó là những gì phụ vương hắn ký thác, mong đợi ở hắn.