Ta cho người gọi nhị muội tới, ban đầu nàng ta thoái thác, cuối cùng không thể không đến.
Ta nhìn ánh mắt đề phòng của nàng ta, thở dài nói: "Muội muội ngươi bị quỷ mê tâm, ta cũng không còn cách nào, may mà phu quân không tức giận, chỉ giam con bé lại, đợi sau này ta qua đời, con bé vẫn là người nối nghiệp của Quốc Công phủ, nhưng còn ngươithì sao?"
Nàng ta nghi ngờ thăm dò: "Con bé đã đ.â.m bị thương đại nhân, còn có thể làm người nối nghiệp sao?"
Ta đưa thiệp mời tiệc cho nàng ta: "Đã điều tra rõ, là có người cố ý bỏ đồ không sạch sẽ vào lư hương của con bé, mới thành ra như vậy, phu quân đại lượng không so đo, con bé giờ đang hầu hạ trước mặt mẹ chồng, chỉ cần lấy lòng được mẹ, tự nhiên là có thể làm."
Nàng ta mím môi, trong mắt lóe lên oán hận, ta nói: "Đây là thiệp mời tiệc thưởng hoa, đến lúc đó các công tử tiểu thư chưa thành thân trong kinh thành đều sẽ đến, lát nữa ta dẫn muội đi chọn váy áo trang sức dự tiệc, còn về việc để mắt tới vị công tử nào, hoàn toàn tùy thuộc vào muội, mẹ chồng đã nhận muội làm con gái nuôi, có thân phận này, ngoài vương công quý tộc, muội muốn gả cho ai ta đều có thể thay muội nói qua."
Nàng ta nắm chặt thiệp mời, khó nén vui mừng: "Đa tạ tỷ tỷ, nếu muội gả được cho người tốt, nhất định sẽ không quên ơn đức của tỷ, sau này cũng nhất định sẽ chăm sóc cho cháu trai cháu gái."
Cả ngày hôm đó, ta cùng nàng ta đi dạo gần hết các cửa hàng có tiếng trong kinh thành, chọn mua cho nàng ta vô số y phục lộng lẫy, trâm cài hương phấn.
Ngày dự tiệc, ta trang điểm cho nàng ta diễm lệ hơn người, nàng ta vô cùng hài lòng.
Nhất là khi nhìn thấy các tiểu thư tham dự tiệc không ai xinh đẹp bằng mình, nàng ta càng thêm đắc ý.
Nam tử mặc cẩm y ngồi ở ghế chủ tọa dưới kia ban đầu nhàm chán uống rượu, sau khi nhìn thấy nhị muội, liền kinh ngạc ngẩng đầu, rượu trong tay đổ ra ngoài.
Ta biết, thành công rồi.
8
Lục Hoài và Tạ Vu là tử địch nhiều năm, hắn ta cũng giống như Tạ Vu, xuất thân từ gia đình công khanh, từ nhỏ đã là thần đồng.
Sau khoa cử, cùng Tạ Vu đứng đầu bảng, cuối cùng vì hắn ta tuấn tú hơn Tạ Vu, nên được phong danh hiệu Thám Hoa Lang.
Hai người làm quan nhiều năm, không ai nhường ai, hắn ta hẳn là đối thủ lớn nhất của Tạ Vu trên con đường vào Nội các.
So với Tạ Vu khắc kỷ phục lễ, Lục Hoài lại giống như một con quỷ đói khát sắc dục.
Hắn ta yêu mỹ nhân, càng yêu tra tấn mỹ nhân.
Trong giếng cạn sau phủ Lục, không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu nữ tử xinh đẹp nhà thường dân.
Cũng không biết, nhị muội lòng dạ độc ác của ta đối đầu với hắn ta, rốt cuộc ai cao tay hơn.
Một tháng sau, nhị muội ngượng ngùng gõ cửa phòng ta, muốn ta định hôn cho nàng ta và Lục Hoài.
Ta trầm giọng nói: "Tạ gia và Lục gia giao ác đã lâu, muội muốn gả cho ai cũng được, duy chỉ không thể là Lục Hoài."
Sắc mặt hồng hào của nhị muội biến mất: "Muội chỉ muốn gả cho chàng ấy, muội đã định chung thân với chàng ấy rồi."
"Hỗn xược!" Ta giận không kiềm chế được: "Đã như vậy, thì bảo hắn ta mang đủ sính lễ đến Tạ gia cầu thân, hắn ta đã định chung thân với muội, sao đến giờ vẫn chưa đến cầu hôn! Chẳng lẽ còn muốn muội phải vội vàng dâng lên tận cửa hay sao?!"
Nhị muội liếc nhìn ta một cái: "Muội sẽ đi nói với chàng ấy."
Nhìn bóng lưng vui mừng đầy kỳ vọng của nàng ta, ta cười mắng một tiếng ngu ngốc.
Chuyến đi này, thứ nàng ta nhận được không phải là một lang quân như ý, mà là sự sỉ nhục triệt để.
Lục Hoài để ý đến nàng ta, một là vì dung mạo của nàng ta, hai là có thể sỉ nhục Tạ Vu.
Dù sao bây giờ nhị muội cũng là tiểu thư của Quốc Công phủ.
Trong quán trà, nhị muội vừa nói với Lục Hoài rằng mình có thai, bảo hắn ta sớm ngày đến cửa cầu hôn, Lục Hoài liền đắc ý cười lớn.
"Ta sẽ không cưới ngươi, Lục gia ta sao có thể kết thân với Tạ gia."
Nhị muội tái mặt: "Ngươi có ý gì?"
Lục Hoài hưng phấn phe phẩy quạt: "Ngươi mau đi nói với Tạ Vu ngươi có con của ta đi, mau đi đi, ta đã không thể chờ được nhìn thấy dáng vẻ tức đến công tâm của hắn ta rồi."
Nhị muội vốn thông minh, lập tức hiểu rõ mục đích Lục Hoài tiếp cận mình, tức giận cùng hắn ta ẩu đả.
Mà cùng lúc đó, trong nhà Tạ Vu cùng con trai con gái ta đồng thời thổ huyết, hôn mê bất tỉnh.
Nhìn hai đứa con mặt mày trắng bệch, nước mắt ta không kìm được rơi xuống.
Ván cờ này bày đến bây giờ, cuối cùng cũng có thể thu quân rồi.
Các con của ta, sau này cũng không phải chịu thêm một chút tội nào nữa.
Về sau, đều là đường bằng phẳng.