Thẩm Chiêu Chiêu

Chương 7: CHƯƠNG 7



Còn nhớ khi ta vừa gả vào Tạ gia, mẹ chồng vì muốn áp chế tính tình của ta, bắt ta đến hành lang đứng học quy củ.

Mưa đông ướt át, mưa dưới mái hiên giăng thành sợi, tí ta tí tách, lạnh lẽo như kim châm, xuyên qua cẩm cầu, lan tràn khắp nơi, như giòi bọ bám vào xương, ẩn nấp trong kẽ xương, dày vò ta đến sắc mặt trắng bệch.

Tối đó Tạ Vu từ Đại Lý Tự trở về, nghe xong im lặng một lúc, đứng dậy đi đến phòng mẹ chồng.

Ngày hôm sau, mẹ chồng lạnh mặt càng quá đáng hơn: "Phu quân của con là từ trong bụng ta chui ra, đừng tưởng con gả cho nó, nó liền có thể chống lưng cho con!"

Đêm đó, Tạ Vu mặt lạnh xử lý công vụ, bóp nát một quản bút lông sói cán làm bằng ngọc bích.

Sáng sớm ngày thứ ba, Tạ Vu đỡ tay ta, cùng ta đứng dưới hành lang.

Hắn chỉ vào cây mai trồng trong sân mẹ chồng: "Nhớ là nàng thích mai đỏ, ta sai người mua từ đất Thục, không lâu nữa sẽ được đưa đến."

Ta gật đầu: "Mai đỏ phủ tuyết, cảnh đẹp ngày đông."

Hắn mỉm cười nói: "Đến lúc đó nguyện phu nhân làm bạn, hái tuyết nấu trà, cùng thưởng thức cảnh đẹp."

Tim ta khẽ rung động, tê dại đau ngứa qua đi, là ngọt ngào nồng đậm.

"Thiếp bằng lòng."

Liên tiếp mấy ngày, Tạ Vu cáo nghỉ, ngày ngày cùng ta đứng học quy củ.

Đại Lý Tự việc nhiều như lông bò, hồ sơ trên án thư của hắn chất thành núi, đồng liêu lần lượt đến nhà thăm hắn, hỏi hắn không đi xử lý công vụ, đứng trước hành lang của lão phu nhân làm gì.

Hắn mỉm cười, vừa vô tội vừa thuần khiết: "Trong nhà mẹ quy củ rất nghiêm, ta đặc biệt cùng tân phụ hầu hạ quy củ."



Mẹ chồng tức đến thổ huyết, khóc lóc om sòm, treo cổ tự tử, thủ đoạn liên tiếp, tầng tầng lớp lớp.

Tạ Vu bất động như núi, thản nhiên nhìn bà ta từ náo động kịch liệt đến không ai để ý mà yên tĩnh.

"Con đi đi, ta coi như không sinh ra con!"

"Lời này mẹ năm nào cũng nói, mẹ không ngán, nhưng con lại có chút phiền. Mẹ nếu không có việc gì, liền đi chép kinh lễ Phật, chứ đừng làm vợ chồng con sinh hiềm khích."

Sau đó, mẹ chồng không bắt ta đứng quy củ nữa, thỉnh an hàng ngày cũng miễn.

Lúc đó, ta thật lòng muốn cùng hắn sống qua ngày.

Cho đến ngày đó, ta nghe thấy ân sư của hắn hỏi hắn: "Con và nàng ta đính hôn, là khi mẹ nàng ta còn sống định ra, nay mẹ nàng ta qua đời, cha lại bị giáng chức, con hoàn toàn có thể hủy hôn, cưới người khác cao môn, cần gì phải làm khó mình."

---

Tạ Vu hờ hững nói: "Chính vì gia cảnh nàng sa sút, nên không thể không cưới, hiện tại ta cần thanh danh như vậy. Ta đã điều tra qua cuộc sống của nàng trước khi gả vào đây, thực sự nhu nhược đần độn, một nữ tử không nơi nương tựa như vậy, chỉ cần cho nàng một chút tốt đẹp, nàng sẽ dốc hết ruột gan với ta, là lựa chọn tốt nhất để làm một người vợ hiền mẹ đảm. Hơn nữa kế mẫu cầm quyền trong nhà, nàng không có chỗ dựa, dù sau này có chịu uất ức cũng không làm ra sóng gió gì, cha nàng quan chức không cao, nhưng ông ngoại lại là thuần thần, kết thân với gia đình như vậy, Bệ hạ cũng yên tâm."

...

Từ ngày đó trở đi, ta đối với Tạ Vu, không còn chút chân tình nào, chỉ còn lợi ích.

Bởi vì ta biết, hắn không những không có nửa phần thật lòng với ta, thậm chí còn coi thường ta.

Vậy mà bây giờ, hắn lại khóc trước mặt ta, là khóc cái gì?

"Chiêu Chiêu, ta cũng không biết vì sao lại rơi lệ, chỉ là thấy nàng khóc, lòng ta như d.a.o cắt, rất khó chịu."



Phải không?

Ta không tin một chữ nào.

7

Ngày hôm sau, Tạ Vu tỉnh dậy, mang theo cánh tay chằng chịt vết thương nhờ đại phu băng bó, sai tiểu tư đi xin nghỉ.

Tiểu tư khéo ăn nói, nói Tạ Vu không cẩn thận bị thương, cần nghỉ nửa tháng.

Hắn bệnh, đồng liêu đến thăm hỏi cũng nhiều hơn, nhìn thấy vết băng bó nghiêm trọng bất thường trên cánh tay hắn, cùng bầu không khí ảm đạm trong phủ, ắt có kẻ tọc mạch dò hỏi.

Qua lại một hồi, bên ngoài đồn rằng di nương bị bệnh tâm thần, lại dám ám sát Tạ Vu ngay trong đêm tân hôn, Tạ đại nhân nể mặt phu nhân nên không truy cứu, chỉ giam người lại.

Đối mặt với câu hỏi của người khác, Tạ Vu chỉ phủ nhận.

Cha ta hoảng hốt viết thư cho ta, hỏi ta lời đồn bên ngoài có phải là thật không, ta trả lời là thật, ông ta liền gửi cho ta một gói thuốc độc, bảo tam muội tự sát.

Đây quả thật là người cha tốt của chúng ta.

Khi còn dùng được thì trăm phương ngàn kế nâng niu, một khi mất đi giá trị thì vứt bỏ như giày rách.

Tam muội bị khóa trên lầu các, do mẹ chồng ngày đêm trông nom.

Nhị muội sau khi tỉnh lại, không hề ồn ào, nàng ta là người thông minh, nhìn thấy kết cục của tam muội sẽ biết Tạ Vu không phải là kẻ ngốc dễ dàng nắm trong tay.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv