"HIện tại ta bắt đếm, đếm đến ba nếu ngươi không uống thuốc đừng trách thanh kiếm trên tay ta vô tình."
Người thứ tư vừa nói dứt câu cũng không đợi nữa mà bắt đầu đếm: "Ba."
Triêu Ca đứng tại chỗ không lên tiếng cũng không hành động gì.
Người thứ ba đứng trước mặt hắn lại nói: "Hoàng thái tử nên quyết định nhanh đi, mỹ nhân kia sống hay chết đều là do ngươi."
"Hai."
Triêu Ca cả đời này chỉ mới bị người ta ép buộc một lần, chính là ngàn năm trước quyết định lựa chọn Thanh Âm và thiên hạ.
Khi đó trên người hắn gánh vác trách nhiệm, cũng mang tình yêu sâu nặng với Thanh Âm.
Hắn kháng nghị cuối cùng không chống nổi phụ vương, bị giam lỏng ở thái tử cung không được phép ra ngoài.
Khi đó cơ hội bỏ qua thiên hạ bảo vệ Thanh Âm hắn cũng không có.
Nhưng mà khi đó hắn rất cố chấp, cố chấp không chịu thỏa hiệp, muốn có thiên hạ và có Thanh Âm.
Rốt cuộc hắn là con trai ruột của phụ cương, phụ vương không bỏ qua cho hắn nên xuống tay với Thanh Âm. Phái mấy người người đi cướp sự trong sạch của Thanh Âm.
Thanh Âm không đành lòng khuất nhục, từ trên tiên đài nhảy xuống.
TỪ đó về sau hắn mắt đi người mình yêu, cũng chỉ có thể đảm đương nổi trách nhiệm của mình, phụ trách thiên hạ chúng sanh.
CHỉ cần vảo vệ thiên hạ thái bình thì làm sao chết được?
CÓ lúc hắn cũng từng ảo tưởng, nếu phụ vương cho hắn cơ hội, lựa chọn giữa Thanh Âm và thiên hạ hắn sẽ chọn như thế nào đây?
CHậm chạp không chọn câu trả lời.
Hay là nói THanh Âm đã chết, dù hắn cứ suy nghĩ mãi vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ trời cao lại như cố ý để hắn rơi vào cục diện này vậy.
Thanh Âm chuyển thế và uống thuốc, hắn phải chọn một trong hai.
Mày bây giờ hắn mới biết căn bản trước giờ hắn chưa có câu trả lời mà bây giờ đáp án lại lộ ra rõ như vậy.
Hắn muốn lòng mình không chút kiêng kỵ tự do một lần. Rũ bỏ thiên hạ đơn thuần làm một người đàn ông bình thường, vì người mình yêu mà làm chút việc.
Triêu Ca nghĩ đến đây khuôn mặt cũng trở nên yên tĩnh khác thường. Hắn không nói gì cả chỉ đưa tay nhận lất viên thuốc.
"Một."
Người thứ tư vừa dứt câu thì Triêu Ca đã nâng tay vứt viên thuốc vào trong miệng.
Viên thuốc tan trong miệng, có chút sổ khở. Trong nháy mắt chúng tiêu tán khắp cơ thể hắn.
"Không nghĩ đến hoàng thái tử thanh cao lại là người đa tình như vậy. Lại vì giai lệ mà bỏ mình!" Triêu Ca đứng trước lời nói của người thứ ba, không biết là châm chọc hay thật lòng: "Nhưng HOàng thái tử yên tâm, thuốc kia không phải thuốc độc, chỉ là tạm thời phong ấn tiên lực của ngươi."
Triêu Ca cau mày trong tiềm thức thúc giục tiên lực của mình, nhưng giống như người kia nói vậy, chẳng có chút sức lực nào.
Hắn như vậy và người bình thường chẳng có gì khác biết.
Đối mặt với bốn cao thủ kia, e là khó để đưa Lâm Hồi Âm an toàn rời đi.
"Hoàng thái tử, đắc tội."