Tay Triêu Ca lúc này đang đặt trên cổ họng của người thứ ba, thấy hành động của người kia nên hắn vội vàng dừng lại. Ánh mắt lóe lên không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm dang ngủ say, khẽ chớp mắt hồi lâu sau đó giật giật khoe môi. Thu tay lại, giọng nói âm trầm: "Dừng tay, ta nhận thua, các ngươi mốn thế nào, cứ nhằm vào ta thả nàng ra."
Người thứ tư thấy Triêu Ca rút tay về trường kiếm trong tay hắn vẫn để nguyên trên cổ Lâm Hồi Âm. Liếc mắt nhìn người thứ ba, người đó hiểu đi nên nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đưa đến trước mặt Triêu Ca: "Uống thuốc này đi."
Triêu Ca cong môi, không làm gì chỉ hỏi: "Ai phái các ngươi đến? Muốn làm gì?"
"Hãy bớt nói nhảm lại, uống thuốc này đi." Người thứ tư tỏ ra nóng này, nghe Triêu Ca liên tục hỏi hai vấn đề thì không nhịn được mà hét lên.
Triêu Ca híp mắt lại biểu tình trở nên lạnh lùng, cả người không hề có cảm giác chật vật vì bị người khác bức bách. Quần áo trắng tung bay, cả người thanh cao đạm nhã như mây chín tầng, mở miệng giọng điệu bình thản nhưng không cho phép đối phương nghi ngờ, đầm phán: "Các ngươi thả nàng ra, ta sẽ uống."
Lúc này Lâm HỒi Âm hôn mê bất tỉnh không có chút năng lực đánh trả. Trước tiên hắn chỉ có thể đảm bảo cho an toàn của nàng, mới có thể quyết chiến với bốn người kia được.
"Ngươi cho rằng chúng ta là đồ đần sao, thả nàng ra chúng ta lấy gì uy hiếp ngươi?" Người thứ ba bật cười ra tiếng, tức giận nói: "Hoàng thái tử, mau uống thuốc kia đi, ta không có nhiều thời gian dây dưa với ngài như vậy."
Triêu Ca cười cười, khuôn mặt dửng dủng ung dung không chút vội vã đứng đó. Muốn tiếp tục mở miệng nhưng người thứ tư đang kề kiếm trên cổ Lâm Hồi Âm giống như mất hết kiên nhẫn vậy. Không nói hai lời cánh tay dùng thêm lực, trên cổ trắng nõn của Lâm Hồi Âm rất nhanh vạch ra một đường máu: "Đừng hòng đùa bỡn chúng ta, hoặc là uống thuốc hoặc bây giờ ta giết nàng."
Triêu Ca nhìn vết máu trên cổ Lâm Hồi Âm, sắc mặt tái nhợt, hắn nhíu mắt lại, đáy mắt âm trầm giống như mây đen.
Người thứ tư thấy Triêu Ca như vậy, cả người bỗng thấy hưng phấn, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, không nhanh không chậm thúc giục: "Hoàng thái tử, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Uống thuốc hay để ta giết mỹ nhân như hoa như ngọc này?"
Sắc mắt Triêu Ca càng lúc càng lạnh lẽo.
Mà người kia có lẽ càng lúc càng cao hứng: "Nếu ngươi không quyết định được thì để ta thay ngươi quyết định. Dù sao ngươi không uống thuốc này bốn người chúng ta cũng chỉ có con đường chết. Nếu vậy không bằng chúng ta kéo theo mỹ nhân này, lúc lên thiên đường cũng bớt tịch mịch."
"HIện tại ta bắt đếm, đếm đến ba nếu ngươi không uống thuốc đừng trách thanh kiếm trên tay ta vô tình."