Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 164: Mất trí nhớ



Edit: Muỗi Vove

Thanh nhi chỉ cảm thấy oanh một tiếng, tim trong nháy mắt bể thành từng mảnh, khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn, nháy mắt trở nên tái nhợt, qua một hồi lâu, nàng mới máy móc đối với Du Hàn gật đầu, sau đó xoay người, liền xông ra ngoài.

Du Hàn nhìn bóng lưng Thanh nhi từ từ mờ dần sau màn sương, trong đầu xẹt qua một tia nghi hoặc, nhưng rất mau bị ý niệm khác đè xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, xoay người, bước nhanh vào động.

Chỗ sâu nhất trong Hàn Ngọc động, vẫn là sương khói bao quanh, Diệp Lạc lặng yên nằm trên Hàn Ngọc sàng, nàng tuy rằng quần áo đơn bạc, nhưng là, sắc mặt lại hồng nhuận như ngọc, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài hơi nhếch lên, cái mũi cao thẳng, hơi thở bình ổn, ở trong hoàn cảnh rét lạnh này, hình thành từng giọt sương trắng nhỏ.

Du Hàn chậm rãi đi đến, hai tròng mắt si ngốc nhìn giai nhân đang ngủ say, không biết qua bao lâu, hắn mới từ bên cạnh ngồi xuống giường, vươn đôi tay run run, nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng, chậm rãi dọc theo cái trán trơn bóng, nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi thẳng xinh xắn, sau đó ngón tay thon dài dừng trên đôi môi mềm mại, khẽ vuốt ve.

Du Hàn động tác tràn ngập nhu tình, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi mềm mại, qua một hồi lâu, hắn rốt cục nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng che lấp bờ môi kiều diễm.

Bỗng nhiên hắn cảm giác được, nàng có chút giật mình, động tác rất nhỏ này, nhưng là không qua được mắt hắn, chỉ thấy thân thể hắn cứng nhắc, hai mắt khẩn trương nhìn về phía Diệp Lạc, thấy hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn Diệp Lạc ngủ say, trong mắt hắn hiện lên một chút chua xót, nàng ở trong mộng, vẫn kháng cự sự đụng chạm của hắn sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Du Hàn trầm xuống, hai tay gắt gao siết chặt, không, hắn không bao giờ cho phép mất đi nàng, hắn không muốn nhìn nàng lại vì nam nhân khác rơi lệ, nàng, chỉ có thể là của hắn, cho nên, sau khi đưa nàng về Thủy Vân cung, hắn liền cho nàng ăn một loại thảo dược làm mất đi trí nhớ, chỉ cần nàng đem chuyện trong Hoàng cung, hết thảy đều quên, như vậy nàng sẽ trở lại là một tiểu cô nương luôn ỷ vào hắn, nàng sẽ không nhớ rõ nam nhân đã thương tổn nàng, càng sẽ không vì hắn mà thương tâm rơi lệ.

Nhìn đến dung nhan khuynh thành nằm trên giường, trong mắt Du Hàn hiện lên một tia áy náy, hắn không nghĩ lấy phương thức như thế để có được nàng, nhưng là, nếu không làm như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, nếu, nếu nàng về sau biết chân tướng, sẽ hận hắn hay không? Không, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, Thủy Vân cung là nơi thâm sơn, Tử Dạ và nàng vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại, mà thảo dược kia căn bản cũng không có thuốc nào chưã được, nàng như thế nào có thể nhớ lại quá khứ? Chỉ cần nàng không nhớ, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Nghĩ đến đây, trong mắt Du Hàn hiện lên một tia kiên định, hắn từ trong ngực lấy ra một bình sứ màu trắng, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, sau đó nhẹ nhàng giúp Diệp Lạc nuốt vào.

Một lúc sau, lông mi của Diệp Lạc bỗng nhiên khẽ rung động một chút, ngay sau đó, đôi mắt thu thủy chậm rãi mở ra, nàng có điểm mờ mịt đánh giá xung quanh, lại bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, lại phát hiện nàng đang bị Du Hàn ôm vào ngực.

Thanh âm nhu hòa của Du Hàn vang lên bên tai nàng:

“Lạc nhi, muội vẫn khỏe chứ?”

Diệp Lạc trong lòng cảm thấy kỳ quái, Du đại ca không phải luôn gọi mình là cung chủ sao? Như thế nào hôm nay đặc biệt đổi thành Lạc nhi? Hơn nữa, nàng thật sự không có thói quen cũng Du Hàn thân mật như thế này, nàng có điểm bất an cúi đầu, như thế này mới phát hiện trên người chỉ mặc áo bào trắng mỏng manh, mà chiếc áo này lại không đủ che chắn, cả người đường cong lộ ra, như ẩn như hiện.

Nàng sợ tới mức hô lên một tiếng, vội đẩy Du Hàn ra, lui vào bên trong, nháy mắt đỏ bừng mặt, nàng nhìn Du Hàn liếc mắt một cái, có điểm không vui nói:

“Du đại ca! Huynh làm sao có thể như vậy…Như vậy…”

Nói tới đây, Diệp Lạc dừng lại, cúi đầu xuống, nàng đúng là nói không nên lời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại hồng lên như ánh nắng chiều.

Du Hàn mỉm cười, sau đó đem áo choàng trên người cởi xuống, tiện tay ném lên giường cho Diệp Lạc, cố nín cười nói:

“Lạc nhi, thực xin lỗi.”

Diệp Lạc kéo áo choảng của Du Hàn gắt gao bao lấy thân mình, mãi cho đến khi thân thể không có một điểm lộ ra bên ngoài, lúc này mới bình tĩnh lại, nàng cố nén sự khó chịu trong lòng, nhìn Du Hàn nói:

“Du đại ca, ta tại sao lại ở chỗ này?”

Du Hàn không trả lời câu hỏi của Diệp Lạc, mà đột nhiên xoay người, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc, qua một lúc lâu, mới trầm giọng nói:

“Cung chủ, muội bị thương, là ta mang muội tới đây trị thương!”

Diệp Lạc hơi sững sờ, nàng bị thương? Thế nhưng, chính nàng vì sao một chút ấn tượng cũng không có? Nàng nhớ rõ ràng nhận được mật thư Hoàng thượng đem tới, nói nàng tiến cung, nhưng là, sau đó chuyện gì cũng không nhớ được, nàng đây là bị làm sao? Nghĩ đến Hoàng thượng, Diệp Lạc không khỏi thở dài một tiếng, đối Du Hàn nói:

“Du đại ca, Thanh nhi đâu? Huynh mau gọi Thanh nhi đến đây, Hoàng thượng còn chờ ta…”

Diệp Lạc còn chưa nói xong, đôi vai đột nhiên bị Du Hàn nắm lấy, gương mặt tuấn mỹ, tiến sát gần nàng, hô hấp ấm áp, nhẹ nhàng phun lên mặt nàng, làm trong lòng nàng cảm thấy bất an, nàng phản xạ muốn đẩy Du Hàn ra, lại bị Du Hàn giữ lấy tay.

Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, thanh âm có điểm giận dữ nói:

“Du đại ca, huỵnh đang làm cái gì vậy?”

Trong mắt Du Hàn xẹt qua một tia ưu thương, hai trong mắt gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc, nói:

“Lạc nhi, muội hôn mê, vốn bị thương rất nặng, chẳng lẽ muội đã quên rồi sao?”

Lời nói của Du Hàn làm Diệp Lạc cảm thấy hoang mang, nàng nhất thời quên mất dãy dụa, nghi ngờ nhìn Du Hàn hỏi:

“Du đại ca, ta làm sao có thể bị thương? Huynh đang nói cái gì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv