Linh sơn, xa xa nhìn lại, là một ngọn núi hiểm trở, cao thẳng trong mây, chung quanh được những ngọn núi nhỏ bao quanh, lại thêm trong núi địa thế hiểm ác đáng sợ, nên rất ít có người qua lại. Chỉ là, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có vài người đi vào, sau khi đi ra, truyền tai với mọi người bên ngoài rằng, Linh sơn là nơi ở của các tiên tử, nơi ấy thường phát ra tiếng cười du dương như chuông bạc của người trời.
Mà, Thủy Vân cung thần bí nhất trong giang hồ, lại nằm ở chỗ sâu nhất trong Linh sơn, nơi đó phong cảnh như họa, kỳ hoa dị thảo, nhiều không đếm xuể.
Lúc này, đúng là sáng sớm, trên bầu trời vẫn còn bao phủ bởi một màn sương mờ, từng tia sáng xuyên thẳng xuống dung hòa tất cả, quấn lấy chân người đi đường.
Thủy Vân cung tọa sau một vách đá, xuất hiện một nam tử vận bạch y, chỉ thấy hắn tóc đen tung bay, hai hàng lông mày trong mây, dung nhan tuấn mỹ, một thân áo trắng trong sương sớm, phiêu dật như tiên, chỉ là từ người hắn tản mát ra hàn ý, làm người ta chỉ có thể nhìn từ xa, không dám tới gần.
Xa xa, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn, hướng nơi này chạy vội đến, người tới có vẻ công phu còn thấp, bước thấp bước cao, trên mặt hồng lên một mảnh, ngực đập phập phồng, cuối cùng đứng bên cạnh bạch y nam tử.
Người tới chính là Thanh nhi, bởi vì nàng vừa mới thi triển khinh công, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút đỏ ửng, thoạt nhìn thật xinh đẹp động lòng người, trong tay nàng giữ chặt hộp đựng thức ăn, thở ra một hơi, nhìn vị nam tử áo trắng nói:
“Du Hàn đại ca, tiểu thư đã tỉnh chưa?”
Du Hàn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Thanh nhi, thản nhiên nói:
“Còn chưa có, bất quá, ta vừa mới xem mạch cho cung chủ, hôm nay hẳn là nên tỉnh.”
Thanh nhi trên mặt vui vẻ, nói:
“Vậy thì thật tốt quá! Du đại ca, huynh trước dùng bữa, ta đi xem tiểu thư một chút!”
Nói xong, liền đem hộp thức ăn trong tay để ở một bên tảng đá, xoay người hướng một cái sơn động cách đó không xa đi tới.
Trong sơn động hàng năm sương mù bao phủ, chỉ cần bước vào cửa động, sẽ cảm thấy một cỗ rét lạnh đánh úp lại, bởi vì đây là hàn ngọc động, toàn bộ động đều bị một khối hàn ngọc thật lớn bao lấy, trong động sương mù nhàn nhạt, cũng chính là hàn ngọc phát ra hàn khí.
Thanh nhi bước vào bên trong động, bị hàn khí mãnh liệt xâm nhập cơ thể, nàng co rúm lại một chút, cái sơn động này, nàng bước vào đã vô số lần, mỗi lần tiến vào, đều nhịn không được run rẩy, bởi vì hàn khí trong động xác thực quá mức mãnh liệt, người bình thường chỉ sợ không chịu đựng nổi.
Thanh nhi nắm thật chặt áo khoác trên người, sau đó bước nhanh hướng phía sâu trong động đi đến.
Chỗ sâu nhất trong hàn ngọc động, có đặt một chiếc giường hàn ngọc, đây cũng là nơi tập trung toàn bộ hàn khí của động, đám sương mù nồng đậm, cơ hồ che hết tất cả tầm nhìn.
Trên hàn ngọc sàng một người lặng yên ngủ, chỉ thấy nàng mặc y phục mỏng manh, trường bào rộng thùng thình, nằm trên hàn ngọc sàng vẫn không nhúc nhích, mái tóc đen dài óng ả, xõa qua hai bờ vai mảnh mai của nàng, làm người ta thấy kỳ quái là, tấm lưng của nàng lại phơi bày ra bên ngoài, da thịt trắng noãn, non mịn giống như trẻ sơ sinh, ở nơi này phát ra ánh sáng trong suốt.
Tiếng bước chân của Thanh nhi, từ từ hướng nơi này đi tới, bỗng nhiên, người trên giường khẽ giật mình, phát ra một tiếng kêu rất nhỏ, dần dần, nàng nhẹ nhàng động đậy, tóc đen trên mặt chảy xuống, hé ra khuôn mặt như ngọc tuyệt thế dung nhan.
Thanh nhi hiển nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ đó, nàng chạy nhanh tới, trong miệng kêu lên:
“Tiểu thư, người đã tỉnh sao?”
Diệp Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, còn không kịp đánh giá đang ở phương nào, lại bị một bóng người màu tím chạy tới ôm vào ngực. Nàng có điểm cứng ngắc nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên tóc người đó, không xác định hỏi:
“Thanh nhi?”
Thanh nhi cao hứng chảy nước mắt, nàng ngẩng đầu, nhìn Diệp Lạc, vừa khóc vừa cười nói:
“Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh, thật sự là làm cho nô tỳ lo lắng…”
Diệp Lạc hơi nhíu mày, đánh giá một chút xung quanh, nghi hoặc nói:
“Hàn Ngọc động? Thanh nhi, tại sao ta lại ở nơi này?”
Thanh nhi không chú ý đến vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Lạc, nghe thấy Diệp Lạc hỏi, không khỏi rơi lệ nói:
“Tiểu thư, người bị trọng thương, may mắn được Du đại ca cứu về, bằng không…”
Diệp Lạc kỳ quái nhìn Thanh nhi, nàng vươn đôi tay có chút lạnh, vì Thanh nhi lau đi nước mắt trên mặt, nghi ngờ hỏi:
“Ta bị thương? Thanh nhi, ta làm sao có thể bị thương? Ta nhớ là, Hoàng thượng tuyên ta tiến cung, sau đó…sau đó…”
Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, bỗng nhiên trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra thần sắc thống khổ, nàng buông Thanh nhi, hai tay gắt gao ôm lấy đầu, thống khổ kêu lên:
” Thanh nhi…Đầu ta đau quá…”
Thanh nhi bị chuyển biến bất thình lình dọa sợ ngây người, nàng khẩn trương nhìn Diệp Lạc, lo lắng nói:
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Diệp Lạc sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng thống khổ ôm lấy đầu, khó khăn nói:
“Thanh nhi…Đầu ta đau quá…”
Nói xong, cả người xụi lơ ngã lên giường, lại lần nữa ngất đi.
Thanh nhi sợ đến thất kinh, sửng sốt hồi lâu, mới xoay người chạy nhanh ra ngoài cửa động, kêu lớn:
“Du đại ca…Huynh mau tới…”
Thanh nhi còn chưa có chạy ra khỏi động, đã bị Du Hàn ngăn cản, hắn nhanh chóng chế trụ tay Thanh nhi, gấp gáp hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh nhi thấy Du Hàn, trong lòng trấn tĩnh không ít, nàng vội vàng đối Du Hàn nói:
“Du đại ca, tiểu thư vừa mới tỉnh lại, nhưng là giống như đã quên mất rất nhiều chuyện, vừa mới tiểu thư đột nhiên kêu đau đầu rồi lại ngất đi…”
Nghe Thanh nhi nói, Du Hàn biểu tình sốt ruột chậm rãi lui xuống, trong mắt hắn hiện lên một chút quang mang.
Thanh nhi nhìn Du Hàn, không khỏi nóng lòng kéo ống tay áo của Du Hàn, nói:
“Du đại ca, huynh không phải nói tiểu thư không có việc gì, hôm nay sẽ tỉnh lại sao?”
Du Hàn nhẹ nhành đem ống tay áo rút khỏi tay Thanh nhi, thanh âm hòa hoãn nói:
“Cung chủ không có việc gì, nàng chẳng qua thân thể quá hư nhược, chốc lát nữa sẽ tỉnh lại, ngươi trước phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ, một hồi đưa tới!”
Thanh nhi nghe Du Hàn nói Diệp Lạc không có việc gì, không khỏi thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, nàng lên tiếng, rồi xoay người rời khỏi Hàn Ngọc động.
Du Hàn nhìn bóng lưng Thanh nhi, đột nhiên khẽ thốt:
“Thanh nhi! Chờ một chút!”
Thanh nhi dừng cước bộ, quay đầu không hiểu nhìn Du Hàn, hỏi:
“Du đại ca, huynh còn gì phân phó?”
Du Hàn thoáng trầm tư, đối Thanh nhi nói:
“Thanh nhi, cung chủ trọng thương, phỏng chừng đã mất trí nhớ, chờ sau khi nàng tỉnh lại, ngươi đừng đề cập những chuyện trong cung trước mặt nàng, biết chưa? Còn có, cung chủ trước khi hôn mê, đã đáp ứng thành thân với ta, ngươi đem tin tức này thông báo với mọi người trong Thủy Vân cung, để các nàng chuẩn bị!”