Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di hít vào một lượng nhỏ nên không bao lâu đã tỉnh lại. Nàng từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là nóc nhà vẽ xuân khuê bí diễn đồ, sắc thái rực rỡ, cực kỳ hoa lệ. Nàng nhúc nhích mới nhận ra mình nằm trên một chiếc giường La Hán lớn, hai tay bị trói vào cột giường. Nàng nhíu mày, nhìn chung quanh một vòng, thấy rèm hồng tung bay ở phòng trong, hương phấn son ngây ngấy, nơi xa còn có một cô gái cười duyên thở dốc với chàng trai, hiển nhiên là đang mây mưa rồi. Nơi này xem ra hẳn là vùng lân cận dao đài Vân Ái.
Là người phụ nữ có toàn bộ tiền tài ở Ngụy Triều, từ nhỏ nàng đã gặp phải bắt cóc cướp bóc chờ uy hiếp, bởi vậy bây giờ nàng vô cùng bình tĩnh.
Nàng cúi đầu lắng nghe một lát thì nghe thấy những tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói của hai người đàn ông: "Người đẹp bên trong có khỏe không? Không bị thương chứ?"
Một gã khác nói: "Sao ta dám? Gia chúng ta tự mình căn dặn không được đả thương người, chỉ đặt nàng ta ở đây nửa ngày là có thể thả."
Người hỏi chuyện ban đầu khó hiểu: "Gia làm như vậy có ý tứ gì? Ta còn tưởng rằng ngày ấy đã nhìn trúng miếng thịt tươi này, nên tự mình sai chúng ta bắt người đẹp này để về âu yếm chứ."
Người đàn ông kia cười lạnh trả lời: "Thu hồi ý biến thái kia của ngươi đi. Nếu ngươi biết thân phận của người phụ nữ bên trong kia thì ngay cả ngươi cũng chẳng dám làm gì nàng!"
Gã ta vừa nói thế, gã đồng hành tất nhiên tăng cường truy vấn thân phận của người phụ nữ kia, gã ta lại ngậm miệng không nói: "Ngươi hỏi ít thôi, cẩn thận kẻo rơi đầu."
Gã đồng hành không tiện hỏi nữa mà lại nói: "Vậy bắt nàng ta làm cái gì, dù sao gia cũng phải dặn dò một tiếng đi chứ?"
Người cười lạnh lúc trước vẫn không đáp, gã đồng hành đành phải đổi đề tài, nói với gã ta tiếng có tiếng không, gã đồng hành nói vài câu thì xoay người rời đi. " Nhiều người ở đây, ta ra ngoài viện trông coi." Chỉ còn một người trông chừng nào ở bên ngoài.
Trong lòng Thẩm Tân Di nghi ngờ không thôi, cuối cùng là ai muốn bắt nàng tới đây? Tại sao bắt nàng tới đây lại không làm gì cả?
Nhưng lão đại Ngạo Thiên trí dũng song toàn sẽ không để sự suy sụp này vào mắt. Nàng suy nghĩ một lát, cũng không kịp nghĩ nhiều mà đứng dậy dùng răng cắn chặt lên sợi dây chuyền ở cổ, sau đó lại mở mặt dây chuyền ra, lộ ra lưỡi dao tam giác bên trong đó, từ từ cắt đứt dây thừng trên tay.
Có lẽ người bắt nàng cảm thấy nàng chỉ là một người con gái mảnh mai nên cũng không có nhiều phòng bị lắm. Một khi nàng được tự do, vốn định nhảy cửa sổ thoát thân nhưng cửa sổ đều bị khóa lại. Nếu mở khóa, động tĩnh thật sự quá lớn. Nàng ngẫm nghĩ rồi giấu chiếc bình tròn trịa dùng trong nhà vào trong chiếc chăn thêu, vẫn giả vờ bị trói rồi khẽ ho một tiếng.
Những người canh gác bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì tiến vào kiểm tra. Lão đại Ngạo Thiên co được dãn được, làm bộ từ từ tỉnh dậy với dáng vẻ kinh hoảng bất lực: "Ta đang ở đâu? Các ngươi vì sao phải trói ta?"
Người bắt nàng cười, cũng không gạt nàng: "Thật không dám giấu giếm, chúng tôi là người mà Thái Tử phái tới. Thái Tử Phi ngài cũng biết điện hạ chúng tôi cũng không thích ngài, cho nên hôm nay tự lừa ngài ra khỏi cung, vì để cho chúng tôi có cơ hội xuống tay."
Gã ta ngừng một chút rồi lại cười: "Nếu trong cung Hoàng Thượng biết tin tức ngài bị bắt cóc, chẳng sợ ta không làm gì ngài thì ông ấy chắc chắn cũng cho rằng ngài đã mất trinh, huyết mạch hoàng thất không được lẫn lộn. Nếu Thái Tử Phi mất trinh tiết thì còn có thể làm Thái Tử Phi sao?"
Kế sách này độc ác ở chỗ nếu trong cung biết Thẩm Tân Di bị bắt đi thì chưa đến nửa ngày, chẳng sợ chỉ một canh giờ, nửa canh giờ, đều sẽ kết luận nàng đã thất trinh, cuối cùng bức nàng tự sát. Kết quả tốt nhất là thông báo nàng bạo bệnh, lại tìm nơi chùa chiền đưa nàng vào đó, về sau đến làm bạn thanh đăng cổ phật. Nếu kẻ xuống tay độc ác hơn, trực tiếp làm nhục nàng thì thật sự là trăm miệng cũng nói không rõ.
Gã ta nói hợp tình hợp lý, mặc cho ai nghe xong cũng sẽ nghi ngờ tới Thái Tử nhưng mà Thẩm Tân Di đang đắm chìm trong kịch bản tổng tài bá đạo cũng không thể lý giải, nàng chỉ cười lạnh: "Thái Tử không có cái lá gan kia! Hắn sợ ta còn không kịp, sao sẽ trói ta?"
Một lũ không có mắt nhìn hại dân hại nước, nếu trói Lục Diễn lại còn được, dám trói đến trên đầu nàng, thật là chán sống rồi!
Người đang trói nàng giật mình, ngẫu nhiên chế nhạo: "Thái tử sợ ngài sao? Không biết ngài là ai sao?" Thái tử Phi có biết mình nặng mấy cân không?
Thẩm Tân Di nhe răng trợn mắt mà cười: "Là cha ngươi!"
Bọn bắt cóc: "..."
Lão đại Ngạo Thiên trí dũng song toàn thừa dịp gã ngây người thì dùng bình hoa đã giấu đánh hết sức vào đầu gã, đã nghe thấy một tiếng ' leng keng ', khiến người này nở hoa đầy đầu. Gã đau quá hừ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là hôn mê bất tỉnh. Thẩm Tân Di xé màn giường thành mảnh vải, hai ba phát cột chắc người lại.
Chắc hẳn có hơn một người trói nàng lại, nàng không biết người giúp đỡ người này khi nào tới nữa, vì thế kéo gã xuống gầm giường. Còn chưa kịp nhét vào lại phát hiện dưới giường cất giấu một cô gái đang hôn mê khác. Nàng hoảng sợ, vội kéo cô gái kia ra, thấy quần áo nàng ta bị bại lộ, trên mặt còn mang khăn che mặt, trên đầu mang một đôi tai mèo, trên người đầy mùi hương nồng nức mũi, bên hông còn treo một chiếc thẻ ngọc, mặt trên viết hai chữ ' Vân Ái ', phía dưới tấm thẻ ngọc viết ' phòng số 3 Vấn Ngọc'.
Thẩm Tân Di nháy mắt đã hiểu mình đang ở nơi nào, cũng hiểu sao lại thế này. Hai người trói nàng xong lại đưa nàng tới châu Vân Ái, mà người con gái kia hẳn là kỹ nữ ở châu Vân Ái, tên là Vấn Ngọc. Nơi này là khuê phòng số 3 của nàng ấy mà người trói nàng đã đánh bất tỉnh và nhét nàng ấy xuống gầm giường rồi nhốt nàng ở phòng số 3.
Lục Diễn lúc này cũng ở châu Vân Ái, bởi vậy có vẻ hắn càng khả nghi hơn, nàng hơi suy nghĩ một chút.
Nàng chắc chắn không thể trắng trợn như vậy mà đi ra ngoài, đừng nói những người trói nàng biết nàng chạy tất nhiên sẽ không bỏ qua, nếu để cho người khác nhìn thấy mặt nàng, lại truyền chuyện nàng bị trói lại ra thì khẳng định sẽ rước lấy phiền toái vô biên.
Nàng cân nhắc một chút, cởi quần áo của Vấn Ngọc, lại gỡ khăn che mặt của nàng ấy xuống che mặt mình lại kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, lại để tóc loạn, dùng tóc che đi hơn phân nửa cái trán. Thoạt nhìn trông vô cùng tương tự Vấn Ngọc.
Nàng muốn trước tiên giả thành dáng vẻ kỹ nữ ở châu Vân Ái, đi ra ngoài lại hành sự tùy theo hoàn cảnh. Cuối cùng nàng lấy thẻ ngọc từ eo Vấn Ngọc rồi lấy lại bình tĩnh mà bước ra ngoài.
Ngoài phòng là cảnh tượng ngọn đèn dầu hoa lệ, người ra vào tấp nập vô cùng rối ren. Trong lòng nàng mừng thầm, đang muốn tay chân nhẹ nhàng mà chuồn ra ngoài thì bên ngoài lại đi tới hai chàng trai mặc áo gấm, phía sau còn đi theo một tú bà đang cười toe toét và mấy hộ vệ. Hai chàng trai mặc cẩm y đều say khướt, hai mắt bị mùi rượu hun thành đỏ bừng, trong đó một người lớn tiếng ồn ào: "Vấn Ngọc cô nương đâu? Để Vấn Ngọc ra gặp ta!"
Thẩm Tân Di vừa nghe thấy lời này thì lập tức đã lắc mình trốn vào trong phòng nhưng vẫn chậm một bước. Chàng trai mặc cẩm y khác hai ba bước đã chạy tới chắn ở trước người nàng, giọng nói lắp bắp: "Vấn Ngọc cô nương nàng chạy cái gì?"
Hắn ta không biết từ nơi nào lấy ra một hạt kim châu, cợt nhả mà đặt chúng vào lòng Thẩm Tân Di, trong miệng còn mơ hồ: "Cởi, cởi quần áo, cởi một món ta cho nàng một viên."
Thẩm Tân Di: "..." Lời này giống như giống như hơi quen quen... Nàng vốn định trực tiếp chạy đi, thấy ở đây đông người như vậy, sợ ầm ĩ mọi người đều biết, muốn nhúc nhích cũng không dễ dàng.
Nàng cao quý xinh đẹp mà nói rằng: "Mới có một viên à? Ngươi cởi một món ta cho ngươi mười viên."
Ngô lang quân: "..."
Tú bà không nghe thấy nàng nói gì, chỉ một bước che ở trước người nàng, trầm giọng nói: "Ngô lang quân, ta đã nói qua với các người, tối hôm nay Vấn Ngọc phải chiêu đãi khách quý, chỉ sợ hầu hạ không được các người. Nếu hai vị lang quân có hứng thú, ta lại gọi hai chị em khác tới hầu hạ hai vị." Phía sau dao đài Vân Ái cực mạnh, lời của nàng ta nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có một sự cứng rắn trong khách khí.
Ngô lang quân duỗi tay muốn đẩy nàng ta ra: "Cút ngay, đây không phải chỗ ngươi nói chuyện!" Sắc mặt tú bà hơi trầm xuống, ý cười lại càng thêm ba phần: "Lời này của ngài đã có thể làm ta khốn khổ, ngài không cho ta mặt mũi cũng không có gì, chỉ là mấy người Vấn Ngọc là An Vương khâm điểm hầu hạ Thái Tử, ngài định không cho hai ngài ấy mặt mũi à?"
Thẩm Tân Di nghe thấy hai từ Thái Tử thì trong lòng hoang mang, tuy rằng hôm nay việc nàng bị bắt cóc thì Thái Tử rất có hiềm nghi nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu Thái Tử sai người hại nàng thì hoàn toàn không cần đặt nàng ở gần châu Vân Ái đến vậy, không phải sợ mình không nghi ngờ sao?
Nếu không phải Thái Tử làm, hiện tại đi tìm hắn giúp mình thoát thân không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất. Chỉ vì cái này, nàng nguyện ý đánh cuộc một phen.
Ngô lang quân nghe thấy An Vương và Thái Tử thì men say cũng tỉnh ba phần, tú bà tuy không sợ nhưng cũng không muốn tùy tiện đắc tội với người ta nên đành trấn an: "Ngài à, cũng không cần gấp, ta chỉ dẫn mấy người Vấn Ngọc cho khách quý nhìn một cái. Nếu bọn họ không giữ nàng ấy qua đêm thì không phải ngài có thể mang Vấn Ngọc trở về sao?"
Sắc mặt Thẩm Tân Di tối sầm, còn sắc mặt của Ngô lang quân thì bình tĩnh lại, vươn tay véo lên mặt tú bà: "Được, vậy gia sẽ chờ ngươi."
Tú bà 25-26 tuổi, quyến rũ nhiều vẻ, lúc này cười giận liếc hắn ta một cái, tự mình tiễn hắn ta đi, lại gọi tới một kỹ nữ phòng cách vách Vấn Ngọc và một thiếu niên với gương mặt tuấn tú rồi trầm giọng dặn dò: "Lần này cần hầu hạ người khó lường trước được, các ngươi đều linh động cho ta. Nếu đắc tội với người ta thì ai cũng không cứu được các ngươi!"
Ba người đồng thời đáp ứng, lúc này tú bà mới gật đầu dẫn ba người họ đi quanh một hành lang chín khúc quanh, rồi băng qua một khu rừng đào nhỏ ở hoa mộc Phù Tô. Thẩm Tân Di đánh giá cơ thể này hẳn là cosplay mèo yêu, trước ngực lộ ra mảng da thịt tuyết trắng lớn, hơi không lưu ý sẽ phát ra ánh xuân. Trên đầu nàng không chỉ đeo tai mèo mà còn kéo theo một cái đuôi lông tơ màu trắng phía sau, khiến cho bước đi của nàng trở nên kỳ lạ.
Mấy người cắm đầu đi đường, cuối cùng cũng đi đến chỗ cửa tĩnh thất, tú bà bên ngoài cung kính: "Làm phiền đại nhân hồi bẩm Vương gia, chúng tôi đã đưa người tới. "
Nội thị bên ngoài chờ kiêu căng gật đầu rồi dẫn ba người Thẩm Tân Di vào nội thất để ba người ngồi quỳ ở ngoài bình phong, bên cạnh còn có năm ba nhạc kĩ tấu 《 Khúc Giang xuân 》. Thẩm Tân Di lặng lẽ ngước mắt đánh giá, không thấy khách khứa khác, hẳn là An Vương có chuyện gì đó quan trọng nên mới gọi riêng Thái Tử vào trong tĩnh thất mật đàm.
Hai người lại nói vài câu, An Vương cười: "Được, chúng ta đừng xả những chuyện nhàm chán đó nữa, vắng vẻ người đẹp không tốt đâu." Ông nói xong mới vươn tay chỉ chỉ, cười không đứng đắn: "Những kỹ nữ vũ cơ thì con không thích nên thúc đã kêu riêng nhưng người thanh tú nho nhỏ đi lên, con xem có hợp miệng hay không."
Thẩm Tân Di vội cúi đầu, không cho người ta thấy bản thân cười trộm.
Lục Diễn: "... Con không bằng Long Vương." Hắn hình như hơi bất đắc dĩ nên đứng lên đi ra ngoài: "Vương thúc tự tiện đi, nơi này hơi phiền muộn, con muốn ra ngoài cho khuây khỏa."
An Vương cười lắc đầu, cũng không so đo chuyện hắn thất lễ nên phất tay: "Nếu Thái Tử vô tình thì dẫn ba người này đi hầu hạ khách quý khác."
Thẩm Tân Di nghĩ đến Ngô lang quân gì đó còn đang chờ thì sắc mặt khẽ thay đổi. Lục Diễn lúc này đã vòng ra bình phong, ngay cả nhìn cũng không nhìn ba người đẹp kia một cái, góc áo phất phơ đi qua trước mặt ba người, đẩy cửa ra muốn đi ra ngoài.
Nàng nhất thời nóng nảy, không chút suy nghĩ đã vọt tới bên cạnh Lục Diễn, lại không lưu ý bị vướng ngã, hai tay theo bản năng mà túm lấy ống quần cuae Lục Diễn, vậy mà trực tiếp cởi xuống một lớp quần của hắn.
Mọi người: "???"
????