Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di bỏ ngoài tai lời hắn bảo nàng câm miệng mà vẫn líu lo: "... Ta dùng giá cao mua ngươi, ngươi lưu luyến một đêm với ta. Với bản lĩnh của ta còn khen không ngớt miệng, ở dưới thân ta xin tha đừng mà, còn nói ta là người chồng vĩ đại nhất trần đời, ngày hôm sau thế là ầm ĩ muốn đi theo ta..."
Lục Diễn: "... Nàng đủ rồi!"
Thẩm Tân Di hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải nhìn thấy ngươi giống chàng thì ta mới không tốn hơn một vạn hai trăm bạc chuộc ngươi! Ngươi biết một vạn lượng là bao nhiêu tiền không? Gia đình địa chủ nhỏ tầm thường chi tiêu trong một năm cũng mới mười lăm lượng bạc, một vạn lượng đủ để ta đi lầu xanh bao nhiêu lần."
Lục Diễn tựa như đã từng nghe qua đâu đó con số một vạn lượng này, cẩn thận nghĩ ngợi mới nhớ tới bạc trong của hồi môn của nàng tựa như chính là con số này... Còn có thể xâu chuỗi như thế đấy!
Hắn đã phiền muộn lại bất đắc dĩ mà nhìn sang Thẩm Tân Di, đơn giản tự mình bước nhanh, nàng sửng sốt mới đuổi theo. Hai người kẻ trước người sau đi được vài bước thì lúc này mới bước vào thuyền dao đài. Thuyền dao đài được xây ở bờ sông Tần Hoài, vẻ ngoài là hình dạng một tòa thuyền hoa nhưng lớn hơn rất nhiều thuyền hoa tầm thường. Đến gần là có thể nghe thấy hương son phấn nồng cay mũi, còn có tiếng ca mềm mại ở bờ sông phiêu diêu.
Hai người trong nháy mắt đã vào chính đường, xung quanh mình đã tới không ít khách khứa đều đang ngồi quỳ ở trong bữa tiệc nói chuyện cười đùa. An Vương đang ngồi ở trong bữa tiệc, ông là anh em ruột thịt duy nhất với Văn Xương Đế, được Văn Xương Đế vô cùng tin tưởng quý trọng. Ông năm nay vừa mới qua 50, lờ mờ có thể từ gương mặt ông nhìn ra tuổi trẻ tuấn tú, thấy Lục Diễn thì mỉm cười tiếp đón: "Lão Cửu, con đã đến rồi, nhanh chóng ngồi vào đi."
Vị An Vương này cũng là một người không bình thường, cả đời chưa cưới vợ cũng chưa nạp thiếp, lại thường lưu luyến trăng hoa ngõ liễu, một đống tuổi cũng chưa lưu lại con nối dõi nhưng bởi vậy mới khiến Văn Xương Đế nể trọng. Trên phố đồn đãi bởi vì ông cảm mến tiên hoàng hậu nên lúc này mới lập chí cả đời không cưới, còn quan tâm Lục Diễn và huynh trưởng hắn hơn, chỉ là lời đồn đãi không đáng tin mà thôi.
Lục Diễn cười, mang theo Thẩm Tân Di ngồi xuống: "Vương thúc."
An Vương đánh giá Thẩm Tân Di vài lần, mặt lộ vẻ vừa lòng: "Thì ra là thúc luôn nhọc lòng gương mặt trời sinh của con, sao con tìm được người vợ có tướng mạo tương xứng thế này? Hiện tại mới thấy ông trời vẫn luôn thiên vị con."
Lục Diễn trước mặt người khác vẫn luôn đối đãi thỏa đáng với Thẩm Tân Di, cũng không để người khác bắt ra điểm yếu gì. Hắn mỉm cười nhìn nàng với vẻ mặt ôn hòa: "Đều là nhờ vào phúc của phụ hoàng với Vương thúc."
An Vương hơi gật đầu, cũng không vắng vẻ khách khứa khác nên lập tức sai người mang đồ ăn lên, lại kêu mấy hoa khôi nổi tiếng nhất ở Giang Nam tới ca múa góp vui. Lúc này mới xoay sang Lục Diễn mỉm cười nói cái gì đó với hắn, lại giới thiệu mấy khách quý đang ngồi khác với hắn, rõ ràng là muốn giúp hắn mở rộng nhân mạch.
Lục Diễn lo lắng nàng lại nói bậy nói bạ, bởi vậy không dẫn nàng đi giao lưu.
Thẩm Tân Di ở bên này cũng không nhàn rỗi. Nhân duyên lúc nàng còn trong khuê phòng cũng không kém, lần này An Vương mở yến nên rất nhiều người đều mang theo gia quyến tới. Vài tiểu nương tử đều là bạn tốt lúc nàng còn trong khuê phòng, mấy người rất nhanh đã cùng nhau nói cười.
Lục Diễn được An Vương dẫn theo bên cạnh chào hỏi mọi người trong bữa tiệc, lúc này mới một lần nữa ngồi quỳ xuống trong bữa tiệc.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, lúc này có một vũ cơ ở cách chỗ hắn ngồi không xa vặn vẹo eo thon, cánh tay ngọc tung bay vén lên mang theo từng làn hương làm say lòng người. Bỗng nhiên vũ cơ làm động tác xoay eo và lắc hông, đóa thược dược của chiếc trâm mới trên đầu đã rung rinh mà rơi ở trước bàn của Lục Diễn.
Sự cố phong lưu lưu luyến ngoài ý muốn như thế làm mọi người đều giật mình, vũ cơ ngoành đầu lại e lệ ngượng ngùng nhìn Lục Diễn. Thấy dáng người phong thái của hắn như một miếng ngọc đẹp thì trái tim xuân đập loạn nhịp, đôi mắt sáng đều luyến tiếc chớp.
An Vương cười vuốt râu: "Khinh diêu lục thủy thanh nga liễm, loạn xúc hồng ti cáo uyển cuồng*. Cửu Lang cũng không nên cô phụ người đẹp, không bằng thúc làm chủ tặng nàng ấy cho con. Nàng ấy là người đẹp mới được tuyển chọn, còn chưa hầu hạ qua những người khác." Ông vừa nói ra, khách quý còn lại đều hùa theo phụ họa trầm trồ khen ngợi.
* 轻摇绿水青蛾敛, 乱触红丝皓腕狂: Thực ra tớ không hiểu rõ lắm ý câu này, bạn nào hiểu chỉ tớ với
Mặc kệ người khác thấy thế nào đi nữa thì Lục Diễn chỉ nhìn thấy một đóa dính dầu bôi tóc và hương phấn hoa rơi trên bàn mình. Hắn nhíu mày lại vài cái, vẻ mặt cũng không đúng lắm. Nhìn phản ứng của thẳng nam thế này sẽ biết hắn vì sao ế nhiều năm đến thế.
Hắn không muốn trực tiếp bác bỏ mặt mũi của An Vương nên phóng tầm mắt về phía Thẩm Tân Di, cười thật dịu dàng: "Con nghe Thái Tử Phi."
An Vương xoay sang cười nói với Thẩm Tân Di: "Thái Tử Phi cảm thấy thế nào?" Ông cũng không phải đưa thiếp đến đánh vào mặt mũi của Thẩm Tân Di gì đó, chủ yếu là đầu năm nay tặng thiếp quá tầm thường giống như tặng đồ cổ danh họa vậy, hơn nữa một vũ cơ cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp gì với Thái Tử Phi.
Thẩm Tân Di sửng sốt, dũng cảm vỗ mạnh lên bàn: "Nhận lấy đi." Nàng ngẫm nghĩ, mới chỉ vũ cơ đứng hàng thứ ba bên trái: "Ta tương đối thích người mặt trái xoan kia, cũng nhận chung luôn đi."
Lục Diễn: "..." Không nên để nàng mở miệng!
An Vương: "... Ơ?"
Lục Diễn thấy thật sự chẳng ra dáng vẻ gì cả nên chỉ đành tự mình mở miệng: "Đa tạ ý tốt của Vương thúc, Thái Hậu với phụ hoàng đã dặn dò riêng rằng ngàn vạn lần không được dính nữ sắc."
An Vương gật đầu, mà vẻ mặt của vũ cơ rơi đóa thược dược kia lại thất vọng, Thẩm Tân Di tự cảm thấy được bản thân là người đa tình, không thể trông thấy người đẹp khổ sở, không vui mới nói: "Chàng nói đều nghe ta, ta nói muốn nhận người chàng lại không đồng ý, đến cùng là có ý tứ gì?"
Lục Diễn không thể nói rõ với nàng nên chỉ đành quay sang An Vương: "... Vương thúc gọi người trở về đi."
Thẩm Tân Di thấy hắn dám cãi lời mình, cả giận nói: "Không được, người này ta đã quyết định rồi, ta nói nhận thì chàng nhất định phải nhận!"
Lục Diễn thật hối hận vì bản thân để nàng mở miệng, nhéo nhéo giữa mày: "Câm miệng, không cần!"
An Vương và mấy khách quý bên cạnh đều nhìn đến choáng váng...
Tuy An Vương đã ăn hơn năm mươi mấy năm cơm nhưng cũng chưa thấy qua cảnh vợ cứng rắn ép buộc chồng nhận thị thiếp. Ông ngẩn ra, nhìn thấy hai người sắp cãi nhau thì vội vẫy tay để vũ cơ lui ra, lại không dám nói đến chuyện tặng người này nữa: "Các con dù sao cũng quá trẻ, chút việc nhỏ này không đáng giá để cãi nhau đâu." Ông xoay đề tài: "Chúng ta đều sắp dùng bữa xong rồi, nói chuyện ở thuyền dao đài không tiện lắm, ta dẫn mọi người đến châu Vân Ái một lát."
Ông đứng dậy vẫy tay với Lục Diễn: "Thái Tử, đi theo thúc."
Châu Vân Ái bị nước bao quanh ba mặt, không cần lo lắng tai vách mạch rừng, thật sự là nơi trao đổi chuyện quan trọng. Tuy nhiên quy mô biểu diễn ở châu Vân Ái còn lớn hơn cả thuyền dao đài, thuộc về cấp độ hạn chế nên các khách quý đều bỏ lại con gái nhà mình ở thuyền dao đài, đi theo qua bên kia.
Thẩm Tân Di lại ở trong lòng ghi thêm một bút cho Lục Diễn, đánh mông nàng còn ở trước mặt mọi người chống đối nàng. Lục Diễn, ngươi chờ bị thu thập đi!
Đang hục hặc với Lục Diễn nên nàng không đi theo đến châu Vân Ái, cũng ở lại chỗ cũ, có hạ nhân mang tới bài cửu, xúc xắc, ném thẻ vào bình rượu, phi tiêu để các cô gái mua vui.
Mọi người chơi được một lát thì mất hứng thú. Trần Tư Kỳ - con gái của võ tướng can đảm nhất đề nghị: "Ta đã sớm chơi chán mấy trò vui này rồi, ngày mai chính là lễ Thất Tịch, trong cung đã hạ lệnh giải cấm đi lại ban đêm, bán thật nhiều lồng đèn trên đường, bán mứt hoa quả có dầu đường, còn có bán ma la kha, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi." Lúc này Thất Tịch được gọi là Tết Khất Xảo, cũng không có nghĩa là dành cho ngày lễ tình nhân, có rất nhiều thứ vui và đồ ăn ngon trên đường phố.
Con gái Ngụy Triều phần lớn đều gan dạ, hiện tại lại không có người lớn quản nên đề nghị này lập tức được mọi người phụ họa. Đôi mắt mấy nàng ấy sáng lấp lánh nhìn Thẩm Tân Di, nàng đang ngồi là cô gái có thân phận tối cao. Nếu nàng đồng ý thì mọi người cũng có thể thuận lợi mà đi ra ngoài chơi.
Trần Tư Kỳ làm nũng: "Thái Tử Phi ~"
Cho dù Thẩm Tân tập trung cao độ nhưng bị nhiều cặp mắt lấp lánh nhìn như thế cũng không chống đỡ nỗi, huống chi tuổi của mọi người cũng không khác nhau mấy, có mấy nương tử vẫn là chị em của nàng. Hơn nữa nàng cũng rất muốn ra ngoài hít thở không khí nên mới nghĩ ngợi: "Có thể đi ra ngoài, nhưng nội trong một canh giờ cần phải trở về, cũng đừng chạy quá xa."
Các nương tử đáp ứng vang dội, tản đi ra ngoài chơi. Thẩm Tân Di hơi chần chờ, lại bị Trần Tư Kỳ với mấy chị em khác trái phải túm đi. Đường phố ở dao đài Vân Ái cực kỳ phồn hoa, xung quanh là những cửa hàng nhỏ bán đủ loại đồ dùng. Mọi người cũng không ngồi xe ngựa mà mang theo hai ba hộ vệ đi dạo khắp hai bên đường phố.
Lúc này không biết ngựa nhà ai không được chăm sóc tốt, lại có bốn con ngựa điên từ bên đường lao tới, đường phố đã đông, mọi người nhìn thấy tư thế này đều sợ hãi bỏ chạy, trên đường hỗn loạn, mọi người la hét thất thanh, ai cũng không rảnh lo cho ai nữa.
Thẩm Tân Di bị người ta đụng trúng vài phát, thất tha thất thểu mà ngã vào phiến đá xanh nơi góc đường. Trần Tư Kỳ và hộ vệ bị đám người tách ra, không biết bị kéo đến nơi nào. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh khắp nơi, lại không đề phòng bị một bàn tay cầm chiếc khăn tay vuông vươn ra. Chiếc khăn vuông chứa một mùi hương kỳ lạ, che kín mũi và miệng nàng.
Thẩm Tân Di phản ứng cực nhanh, theo bản năng mà nín thở. Đáng tiếc vẫn vô ý hít vào một chút, lập tức trước mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
????