Tần Vấn Thiên đã đi tới phương nào.
Hồi lâu, Bùi Vũ cuối cùng đã nói xong, trong mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ khẽ cười, mở miệng nói:
- Luyện khí thông tiên, một bước leo lên tiên, ta vốn tưởng rằng muốn đạt được yêu cầu của ta sẽ rất khó, lại không nghĩ đến giờ, không ai có thể dễ dàng hoàn thành, luyện thần binh, giết Tiên Đài, lực một người chiến đấu với cường giả các phương, Tần Vấn Thiên ngươi nói như vậy cũng coi như là một nửa đệ tử của Phiêu Tuyết lâu chủ ta, nếu hắn huy hoàng như vậy, cũng không uổng công Phiêu Tuyết lâu chủ ta đi ra một lần.
- Chỉ có điều hắn đi đâu rồi?
Bùi Vũ liếc mắt nhìn qua xung quanh, nàng không nhìn thấy bóng người Tần Vấn Thiên.
- Căn cứ theo lời ngươi nói, hắn hẳn làm biết bản thân không có cách nào chống lại những người này, bởi vậy khai thông chín cái chuông cổ, dẫn hồn ta cùng với lực lượng của Phiêu Tuyết thành, để cho ta tạm thời khống chế thân thể hư ảo này, nếu như ta rời đi, hắn lại xuất hiện.
Phiêu Tuyết lâu chủ đáp lại.
Giọng nói hắn bình tĩnh như vậy lại làm cho Bùi Vũ cùng với mọi người run sợ, Tần Vấn Thiên không ngờ mạo hiểm lớn như vậy gọi ra Phiêu Tuyết lâu chủ, nếu như trong lòng Phiêu Tuyết lâu chủ tồn tại ác ý, hắn chẳng phải không có cách nào trở về sao?
- Vậy ngươi còn có thể biến mất sao?
Bùi Vũ nhìn bóng người trước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, nội tâm của nàng bất chợt tràn ngập mâu thuẫn, nàng không hy vọng Phiêu Tuyết lâu chủ biến mất, nhưng cũng không hy vọng Tần Vấn Thiên không thể trở về.
- Đương nhiên, hắn truyền ta y bát, để cho ta trở lại thế gian này một lần, ta đã rất cảm kích, làm sao có thể chiếm thân thể của hắn, sau khi hắn ra ngoài, ngươi thay ta cảm ơn hắn, bảo hắn cố gắng tu hành, không phụ sự nhờ vả của ta.
- Chính là...
Trên mặt Bùi Vũ lộ ra sự đau khổ, mắt của nàng không ngờ có nước mắt chảy xuống.
Nàng nhìn vào Phiêu Tuyết lâu chủ, trong lòng lại vô cùng quyến luyến, nhưng nàng nhưng không có cách nào nói ra, bởi vì nàng không có khả năng bỏ qua Tần Vấn Thiên.
Phiêu Tuyết lâu chủ đưa tay phải ra, chậm rãi rơi vào trước mặt của Bùi Vũ, một ngón tay lại lớn hơn Bùi Vũ muốn giúp nàng lau nước mắt, lại ngừng lại.
- Nếu như Quỳnh Tiên quyến luyến ta giống như ngươi, sẽ không đi lên con đường không trở về được.
Phiêu Tuyết lâu chủ thu hồi ngón tay, thở dài, hắn đặt Bùi Vũ ở trong hư không, xoay người nhìn các cường giả, ánh sáng lạnh lẽo, mở miệng nói:
- Ta lấy sinh mạng luyện ra thành này, hủy thành giống như diệt ta, không thể tha thứ được.
Vừa dứt lời, hai tay của Phiêu Tuyết lâu chủ đánh ra, thân thể các cường giả run rẩy mãnh liệt, điên cuồng chạy về phía phương hướng khác nhau.
- Nhanh, nhanh lên nữa.
Khương Nghị lộ ra sắc mặt trắng bệch, hắn từ lâu đã thông báo với người đứng đầu một mạch Khương thị, người này đang chạy tới, nhưng giờ khắc này, Phiêu Tuyết lâu chủ lại hạ sát thủ.
Chưởng ấn vô cùng khủng khiếp đánh đến, Khương Nghị nổi giận gầm lên một tiếng:
- Dừng tay.
Nhưng Phiêu Tuyết lâu chủ làm sao có thể để ý tới hắn, chưởng ấn lớn hạ xuống, trực tiếp trấn áp giết chết Khương Nghị ngay lập tức, không chút lưu tình.
Chân Long Thượng Nhân cũng chạy vội rời đi, thân thể đáng sợ cao đến nghìn trượng, nhưng cánh tay Phiêu Tuyết lâu chủ đánh về phía hắn lại một lần nữa tăng vọt, huyễn hóa ra rất nhiều chưởng ấn lớn, đập xuống bên trong hư không, Chân Long Thượng Nhân đen mặt lại, phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, hắn một đời anh danh, tu hành mấy vạn năm mới có thành tựu này, hiện tại lại mất mạng sống tại đây.
- Ầm. . .
Chưởng ấn cường đại ép xuống, Chân Long Thượng Nhân lập tức rơi xuống và bị thiêu cháy, Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn chưa dừng tay, hai tay tiếp tục đánh về phía những cường giả khác, bất kể bọn họ trốn đi phía nào, chưởng ấn của Phiêu Tuyết lâu chủ đều có thể đuổi theo, kèm theo đó là từng tiếng nổ vang, những nhân vật cường hào không ai bì nổi ở Vân Châu mặt đất đều bị lập tức giết chết, tình hình chiến đấu thê thảm kinh thế hãi tục.
Chỉ là trong thời gian chớp mắt, trong Phiêu Tuyết thành cổ xưa chỉ còn lại Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Bùi Vũ.
Hoa tuyết không ngừng rơi xuống, mang theo vài phần thê lương, còn có bầu không khí tiêu điều, bên ngoài thành cổ có vô số bóng người nhìn thân hình khổng lồ của Phiêu Tuyết lâu chủ, trong lòng cũng lặng lẽ thở dài, nhân vật như vậy lại vì một hồng nhan cam tâm tình nguyện bỏ mình, lấy sinh mạng luyện ra một thành, dẫu có chết cũng không phụ hồng nhan, đây là khí phách tới mức nào.
Nếu không phải là Phiêu Tuyết lâu chủ tuyệt thế như vậy, sợ rằng nhân vật tầm thường cũng sẽ không có khí khái như vậy.
Trong lòng hắn có thiên hạ, muốn tên tuổi truyền khắp tám phương, muốn trở thành cường giả tuyệt thế, về điểm ấy, từ lời nói của hắn vừa rồi lại có thể nhìn ra được, Tần Vấn Thiên nếu huy hoàng, không phụ Phiêu Tuyết lâu chủ hắn xuất hiện một lần, dù vậy, hắn vẫn chém đứt tất cả chấp niệm cầu sinh, chôn xương tại thành này.
Thành này ai nhẫn tâm khiến nó tan biến được?
- Thành của ta, Tần Vấn Thiên kế thừa, nếu như ai mơ ước, Phiêu Tuyết lâu chủ ta hồn bất diệt, nhất định không buông tha cho hắn.
Một giọng nói truyền khắp ngàn vạn dặm, chấn động ở trong Phiêu Tuyết thành rộng lớn vô tận!
Tần Vấn Thiên đã đi tới phương nào.
Hồi lâu, Bùi Vũ cuối cùng đã nói xong, trong mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ khẽ cười, mở miệng nói:
- Luyện khí thông tiên, một bước leo lên tiên, ta vốn tưởng rằng muốn đạt được yêu cầu của ta sẽ rất khó, lại không nghĩ đến giờ, không ai có thể dễ dàng hoàn thành, luyện thần binh, giết Tiên Đài, lực một người chiến đấu với cường giả các phương, Tần Vấn Thiên ngươi nói như vậy cũng coi như là một nửa đệ tử của Phiêu Tuyết lâu chủ ta, nếu hắn huy hoàng như vậy, cũng không uổng công Phiêu Tuyết lâu chủ ta đi ra một lần.
- Chỉ có điều hắn đi đâu rồi?
Bùi Vũ liếc mắt nhìn qua xung quanh, nàng không nhìn thấy bóng người Tần Vấn Thiên.
- Căn cứ theo lời ngươi nói, hắn hẳn làm biết bản thân không có cách nào chống lại những người này, bởi vậy khai thông chín cái chuông cổ, dẫn hồn ta cùng với lực lượng của Phiêu Tuyết thành, để cho ta tạm thời khống chế thân thể hư ảo này, nếu như ta rời đi, hắn lại xuất hiện.
Phiêu Tuyết lâu chủ đáp lại.
Giọng nói hắn bình tĩnh như vậy lại làm cho Bùi Vũ cùng với mọi người run sợ, Tần Vấn Thiên không ngờ mạo hiểm lớn như vậy gọi ra Phiêu Tuyết lâu chủ, nếu như trong lòng Phiêu Tuyết lâu chủ tồn tại ác ý, hắn chẳng phải không có cách nào trở về sao?
- Vậy ngươi còn có thể biến mất sao?
Bùi Vũ nhìn bóng người trước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, nội tâm của nàng bất chợt tràn ngập mâu thuẫn, nàng không hy vọng Phiêu Tuyết lâu chủ biến mất, nhưng cũng không hy vọng Tần Vấn Thiên không thể trở về.
- Đương nhiên, hắn truyền ta y bát, để cho ta trở lại thế gian này một lần, ta đã rất cảm kích, làm sao có thể chiếm thân thể của hắn, sau khi hắn ra ngoài, ngươi thay ta cảm ơn hắn, bảo hắn cố gắng tu hành, không phụ sự nhờ vả của ta.
- Chính là...
Trên mặt Bùi Vũ lộ ra sự đau khổ, mắt của nàng không ngờ có nước mắt chảy xuống.
Nàng nhìn vào Phiêu Tuyết lâu chủ, trong lòng lại vô cùng quyến luyến, nhưng nàng nhưng không có cách nào nói ra, bởi vì nàng không có khả năng bỏ qua Tần Vấn Thiên.
Phiêu Tuyết lâu chủ đưa tay phải ra, chậm rãi rơi vào trước mặt của Bùi Vũ, một ngón tay lại lớn hơn Bùi Vũ muốn giúp nàng lau nước mắt, lại ngừng lại.
- Nếu như Quỳnh Tiên quyến luyến ta giống như ngươi, sẽ không đi lên con đường không trở về được.
Phiêu Tuyết lâu chủ thu hồi ngón tay, thở dài, hắn đặt Bùi Vũ ở trong hư không, xoay người nhìn các cường giả, ánh sáng lạnh lẽo, mở miệng nói:
- Ta lấy sinh mạng luyện ra thành này, hủy thành giống như diệt ta, không thể tha thứ được.
Vừa dứt lời, hai tay của Phiêu Tuyết lâu chủ đánh ra, thân thể các cường giả run rẩy mãnh liệt, điên cuồng chạy về phía phương hướng khác nhau.
- Nhanh, nhanh lên nữa.
Khương Nghị lộ ra sắc mặt trắng bệch, hắn từ lâu đã thông báo với người đứng đầu một mạch Khương thị, người này đang chạy tới, nhưng giờ khắc này, Phiêu Tuyết lâu chủ lại hạ sát thủ.
Chưởng ấn vô cùng khủng khiếp đánh đến, Khương Nghị nổi giận gầm lên một tiếng:
- Dừng tay.
Nhưng Phiêu Tuyết lâu chủ làm sao có thể để ý tới hắn, chưởng ấn lớn hạ xuống, trực tiếp trấn áp giết chết Khương Nghị ngay lập tức, không chút lưu tình.
Chân Long Thượng Nhân cũng chạy vội rời đi, thân thể đáng sợ cao đến nghìn trượng, nhưng cánh tay Phiêu Tuyết lâu chủ đánh về phía hắn lại một lần nữa tăng vọt, huyễn hóa ra rất nhiều chưởng ấn lớn, đập xuống bên trong hư không, Chân Long Thượng Nhân đen mặt lại, phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, hắn một đời anh danh, tu hành mấy vạn năm mới có thành tựu này, hiện tại lại mất mạng sống tại đây.
- Ầm. . .
Chưởng ấn cường đại ép xuống, Chân Long Thượng Nhân lập tức rơi xuống và bị thiêu cháy, Phiêu Tuyết lâu chủ vẫn chưa dừng tay, hai tay tiếp tục đánh về phía những cường giả khác, bất kể bọn họ trốn đi phía nào, chưởng ấn của Phiêu Tuyết lâu chủ đều có thể đuổi theo, kèm theo đó là từng tiếng nổ vang, những nhân vật cường hào không ai bì nổi ở Vân Châu mặt đất đều bị lập tức giết chết, tình hình chiến đấu thê thảm kinh thế hãi tục.
Chỉ là trong thời gian chớp mắt, trong Phiêu Tuyết thành cổ xưa chỉ còn lại Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Bùi Vũ.
Hoa tuyết không ngừng rơi xuống, mang theo vài phần thê lương, còn có bầu không khí tiêu điều, bên ngoài thành cổ có vô số bóng người nhìn thân hình khổng lồ của Phiêu Tuyết lâu chủ, trong lòng cũng lặng lẽ thở dài, nhân vật như vậy lại vì một hồng nhan cam tâm tình nguyện bỏ mình, lấy sinh mạng luyện ra một thành, dẫu có chết cũng không phụ hồng nhan, đây là khí phách tới mức nào.
Nếu không phải là Phiêu Tuyết lâu chủ tuyệt thế như vậy, sợ rằng nhân vật tầm thường cũng sẽ không có khí khái như vậy.
Trong lòng hắn có thiên hạ, muốn tên tuổi truyền khắp tám phương, muốn trở thành cường giả tuyệt thế, về điểm ấy, từ lời nói của hắn vừa rồi lại có thể nhìn ra được, Tần Vấn Thiên nếu huy hoàng, không phụ Phiêu Tuyết lâu chủ hắn xuất hiện một lần, dù vậy, hắn vẫn chém đứt tất cả chấp niệm cầu sinh, chôn xương tại thành này.
Thành này ai nhẫn tâm khiến nó tan biến được?
- Thành của ta, Tần Vấn Thiên kế thừa, nếu như ai mơ ước, Phiêu Tuyết lâu chủ ta hồn bất diệt, nhất định không buông tha cho hắn.
Một giọng nói truyền khắp ngàn vạn dặm, chấn động ở trong Phiêu Tuyết thành rộng lớn vô tận!